Chương 3654: Đây Chẳng Phải Là Nấu Nợ...
Chương 3654: Đây Chẳng Phải Là Nấu Nợ...Chương 3654: Đây Chẳng Phải Là Nấu Nợ...
- Xôn xao ~~~
Các tộc nhân trong bộ lạc lại náo động một lần nữa, ánh mắt nhìn Mục Lương như thể đang nhìn thấy thần minh.
Mục Lương thẩm nghĩ trong lòng, nếu những người này kính nể mình thì việc tìm dược thảo sau này sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều. Nghĩ vậy, hắn lại vung tay lên, tạo ra một ngọn lửa trong tay, hình thành một con hỏa long bay lượn trên không trung, sức nóng khiến mọi người sợ hãi hiện rõ trên mặt. Lúc này đám người Tức Ân hoàn toàn tin tưởng Mục Lương và những người khác đến từ bên ngoài, nếu không thì không thể giải thích được những hiện tượng thần kỳ kia.
- Các ngươi đến Thần chỉ đại Lục để làm gì?
Một nữ nhân mặc váy da thú dài lên tiếng hỏi.
- Đúng vậy, chẳng lẽ các ngươi đến đây để xâm lược chúng ta?
Giọng nói có chút sợ hãi vang lên. Các tộc nhân trong bộ lạc đều lộ ra thần sắc lo lăng, sau khi chứng kiến Lực Lượng của ma pháp, bọn họ không tránh khỏi cảm giác sợ hãi, giọng điệu khi trò chuyện với Mục Lương cũng trở nên kính nể hơn.
Mục Lương nói với giọng thành khẩn:
- Ta không có hứng thú xâm chiếm Thần chỉ đại Lục, Lần này đến đây chỉ để tìm một ít dược thảo mà thôi.
- Chỉ để tìm dược thảo thôi sao? Đơn giản vậy ư?
Mọi người đều hiện rõ vẻ ngạc nhiên trên mặt.
Mục Lương mỉm cười gật đầu:
- Đương nhiên, thứ cho ta nói thẳng, vương quốc của ta còn lớn hơn cả Thần chỉ đại Lục.
Tức Ân và Linh Na lộ vẻ mặt nghi ngờ, nhưng không lên tiếng phản bác, chỉ thầm nghĩ trong bụng rằng nam nhân nói ngoa.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Thần chỉ đại Lục đã lớn đến mức khó mà đo đếm được. Linh Na hắng giọng rồi nói: - Này, ai đó đi mời thủ lĩnh đại nhân tới đây đi.
Tức Ân tấy lại tỉnh thần, trầm giọng nói:
- Để ta đi, các ngươi tiếp đãi các vị khách quý này.
Hắn bỏ lại một câu rồi xoay người chạy về phía ngôi nhà đá lớn nhất.
Linh Na thở dài, vẫy tay về phía đám người Mục Lương và nói:
- Các ngươi đi theo ta. Mục Lương mỉm cười, dẫn Ly Nguyệt đi theo sau.
Đồ Tư Lệ Na đi sát bên cạnh hai người, tò mò quan sát xung quanh, đặc biệt là những vật thể trong nồi đá. Cô không kìm được mà hỏi: - Những thứ hầm trong nổi đá này là gì, các ngươi định dùng để làm gì?
Linh Na suy nghĩ một chút rồi trả Lời:
- Nó dùng để ngâm mình, có thể tăng cường lực Lượng cho cơ thể. - Ổ, giếng như ma dược Luyện Thể vậy.
Đồ Tư Lệ Na chợt hiểu ra. Cô tò mò hỏi:
- Có phải đợi nước nguội rồi mới ngâm mình không? Linh Na lắc đầu trả lời:
- Dĩ nhiên là không, phải ngâm ngay khi còn nóng, ít nhất phải ngâm đủ ba ngày, và trong thời gian đó phải giữ cho nước luôn nóng.
Đồ Tư Lệ Na há miệng, ngạc nhiên nói: - A, chẳng phải đây là nấu người sống sao?
*
- Cũng có thể nói như vậy. Linh Na chớp mắt, không cảm thấy có gì không đúng. Đồ Tư Lệ Na giật giật khóe miệng, cố nhịn không nói thêm gi.
Mục Lương nhìn về phía những nổi đá kia, mũi giật giật, hắn có thể nhận thấy răng nước thuốc kia có dược tính rất mạnh, nhưng nếu chỉ ngâm mình thì sẽ không đạt được lợi ích tối đa, nhiều dược tính sẽ bị lãng phí.
- Thật là lãng phí.
Hắn hạ giọng Llẩm bẩm, đồng thời trong lòng đầy kỳ vọng, vì hắn rõ ràng chế biến nước thuốc này cần rất nhiều dược thảo, đây đều là thứ mà hắn cần.
Khóe môi của Mục Lương khẽ nhếch, Lần này rõ ràng hắn đã không đến nhầm nơi. Linh Na chỉ vào quảng trường nhỏ trong bộ lạc và nói:
- Các ngươi hãy nghỉ ngơi ở đây trước đi, không có gì bất ngờ xảy ra thì thủ lĩnh của chúng ta sẽ nhanh chóng đến gặp các ngươi.
Quảng trường nhỏ được lát bằng đá tảng, không thể gọi là hoàn toàn bằng phẳng, nhưng cũng không quá gập ghềnh.
Mục Lương không để tâm, tùy ý tạo ra vài chiếc ghế bằng lưu ly rồi kéo cô gái tóc trắng ngồi xuống.
Hành động này khiến mọi người trong bộ lạc lại tr mắt kinh ngạc lần nữa, ai nấy đều rất muốn đến sờ soạng ghế lưu ly nhưng lại không dám. - Các ngươi có hứng thú à? Mục Lương hơi nhướng mày. - Cói
Linh Na tròn mắt, vội vàng gật đầu.
Mục Lương mỉm cười, tạo ra một quả cầu lưu ly rồi đưa cho thiếu nữ.
Linh Na vội vàng nhận lấy quả cầu tưu ly và cẩn thận kiểm tra, quả cầu trong suốt nhìn rất xinh đẹp, cho người ta một loại cảm giác dễ vỡ. Cô cầm nó rất cẩn thận, sợ răng lỡ tay làm rơi vỡ. Mục Lương thản nhiên nói: - Không cần phải quá cẩn thận, ngươi không thể làm vỡ nó đâu.
- Sức lực của ta rất lớn. Linh Na liếc nhìn Mục Lương, như muốn nói ngươi không hề biết sức Lực của ta mạnh đến mức nào.
Mục Lương mỉm cười nói:
- Ngươi có thể thử xem, nếu vỡ ta sẽ làm cái khác cho ngươi.
Linh Na lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, do dự không dám dùng Lực.
Thấy vậy, Mục Lương lại tạo ra một quả cầu lưu ly khác, lần này còn lớn hơn viên trước một chút.
Linh Na thấy vậy mới quyết tâm, cầm quả cầu lưu ly và bắt đầu dùng lực, trên mặt lộ rõ nụ cười tự tin.
Nhưng chẳng mấy chốc nụ cười trên mặt nữ nhân biến mất, dù cô dùng sức đến đâu thì quả cầu tưu ty vẫn không hề có phản ứng, không hề có một vết nứt nào xuất hiện.
- Linh Na, ngươi có chắc là đã dùng lực chưa?
Một người phụ nữ bên cạnh không nhịn được lên tiếng.
- Để ta thử lại lần nữa.
Linh Na đỏ mặt, cắn răng dồn hết sức lực vào quả cầu Lưu ly.
Gương mặt cô đỏ bừng vì dùng sức, cánh tay nổi gân xanh, vị trí bàn tay đè xuống quả cầu lưu ty bị đề ép trở nên sưng đỏ.
_— A ~
Linh Na cắn chặt hàm răng, hai tay đều cầm quả cầu lưu ly, nhưng mặc kệ nàng dùng sức thế nào thì quả cầu Lưu ly vẫn không hề có chút biến hóa.
- Linh Na, rốt cuộc ngươi có làm được hay không vậy? Một đại hán mặc áo da thú lên tiếng tỏ vẻ nghi ngờ.
- Ít nói nhảm, ta nhất định làm được!
Linh Na bớt thời gian liếc nhìn đại hán, tiếp tục phân cao thấp với quả cầu lưu ty. Đại hán gãi đầu một cái, hắn không tin viên cầu nhỏ bé đó không thể bị bóp nát.
-— A ~~~ Linh Na dùng sức đến mức. đỏ mặt tía tai, nhưng mà vẫn không thể bóp nát quả cầu Lưu ly.
- Hộc hộc ~~~
Nàng thở hổn hển, buông tay ra, còn có thể thấy ngón tay của nàng đang run rẩy.
- Ta bóp không nát.
Linh Na lộ ra vẻ mặt thất bại, thỡ dài nói.
- Để tai
Đại hán nói với vẻ mặt không tin, nhận quả cầu Lưu ly từ tay thiếu nữ.
Linh Na trợn trắng mắt nói: - Nếu ngươi có thể bóp nát nó, sau này đội trưởng tuần tra chính là ngươi.
- Ngươi nói thật chứ?
Đại hán nghe vậy lập tức hai mắt sáng ngời, hưng phẩn nhìn chằm chằm thiếu nữ.