Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 1118 - Chương 3665: Thôi Thôi, Lưu Lại Làm Linh ...

Chương 3665: Thôi thôi, Lưu lại làm linh ... Chương 3665: Thôi thôi, Lưu lại làm linh ...Chương 3665: Thôi thôi, Lưu lại làm linh ...

Mục Lương ôm eo cô gái tóc trắng, ngồi bên hổ thưởng thức cảnh đêm, nếu có thể bỏ qua những người Thần Tộc đang bận rộn xây dựng lại vòng bảo hộ thì sẽ tốt hơn.

- Hoa lạp lạp ~~~

Hồ nước bỗng nhiên nhộn nhạo, gợn sóng lan tỏa từng vòng.

Mục Lương ngước mắt nhìn lại, giữa hổ nhô ra một cái đầu, đó là đầu của một con dị thú.

- Đó là cái gì?

Trên mặt Ly Nguyệt lộ vẻ kinh ngạc.

- Bắt lên xem sẽ biết.

Mục Lương giơ tay lên, hồ nước trói chặt cơ thể con dị thú kia, ngay sau đó nó bị một lực Lượng vô hình kéo ra khỏi mặt hồ.

- Hoa lạp lạp ~~~

Lúc này cô gái tóc trắng mới thấy rõ đó là gì, là một con dị thú màu lam, toàn thân Lông lá xù xÌ.

Rái cá màu lam?

Mục Lương chớp chớp đồi mắt thâm thúy. Trên mặt hắn hiện lên thần sắc kinh ngạc, con dị thú màu lam kia quá giống với rái cá mà kiếp trước hắn nhận thức, chỉ là màu sắc khác nhau, hình thể của nó cũng có vẻ lớn hơn một chút.

Dị thú màu lam dài một mét, đôi mắt tròn to của nó nhìn chằm chằm Mục Lương và cô gái tóc trắng, có thể nhận ra được nó đang có chút sợ hãi.

Trái tim Ly Nguyệt mềm nhũn, dịu dàng nói:

- Thật là đáng yêu. Mục Lương nhấc tay một cái, dị thú màu lam bay đến bên hổ rổi đi tới trước mặt hai người.

- Anh anh anh~~~

Dị thú màu lam phát ra tiếng kêu ngây ngô, đôi chân trước đáng yêu đung đưa, cố găng thoát khỏi sự ràng buộc.

- Đừng nhúc nhích, ta sẽ không Làm tổn thương ngươi. Mục Lương ôn tổn nói.

Dị thú màu lam không biết có phải là nghe hiểu hay không, nó dừng giẫy giụa, nhưng vẫn tiếp tục nhìn chăm chăm hai người.

Mục Lương giơ tay lên, đặt lòng bàn tay lên đầu dị thú màu lam.

- Keng! Kiểm tra đo lường đến sinh mệnh có thể thuần dưỡng, có muốn thuần dưỡng không?

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu hắn.

Khóe môi Mục Lương lập tức giãn ra, cuối cùng cũng tìm được sinh mệnh có thể thuần dưỡng.

- Thuần dưỡng. Hắn không do dự, lập tức đáp lại hệ thống trong đầu.

- Keng! Sinh mệnh cấp 3 Nạp Thụy Thú đang trong quá trình thuần dưỡng...

- Keng! Tiêu hao 10 điểm thuần dưỡng, Nạp Thụy Thú đã được thuần dưỡng thành công.

- Keng! Có muốn kế thừa thiên phú của Nạp Thụy Thú: Hào Quang Xui Xẻo hay không?

Giọng nói quen thuộc của hệ thống lại vang lên một lần nữa. - ....Hào Quang Xui Xẻo? Mục Lương co giật khóe miệng, đột nhiên không còn muốn thuần dưỡng Nạp Thụy Thú nữa làm sao bây giờ?

Hắn nghĩ ngợi một hồi, vẫn là bất đắc dĩ đáp lại trong đầu:

- Kế thừa.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên:

- Keng! Hào Quang Xui Xẻo đang thay đổi... Đang điều chỉnh... Hoàn tất truyền thừa.

- Anh anh anh~~~

Nạp Thụy Thú phát ra âm thanh như trẻ đang bú, ánh mặt nhìn Mục Lương trở nên ngoan ngoãn nổi bật lên vẻ dễ thương, giơ giơ đôi móng vuốt ngắn ngủn.

- Thôi được rồi, làm linh vật đem về nuôi vậy.

Mục Lương cười khổ.

- A, chẳng phải đây là thú vận may của bộ lạc chúng ta sao?

Đúng lúc này, giọng nói kinh ngạc của Linh Na vang lên sau lưng Mục Lương.

Mục Lương co giật khóe miệng, quay đầu nhìn về phía Linh Na, hỏi:

- Ngươi gọi nó là thú vận may à?

Linh Na gật đầu, chớp chớp mắt nói:

- Đúng vậy, nó có thể mang đến vận may, đã giúp bộ lạc chúng ta rất nhiều lần. Nàng vừa chỉ huy các tộc nhân trong bộ lạc đi xây dựng vòng bảo hộ, sau đó muốn tìm Mục Lương để bàn về thù lao dược thảo, phải mất một hồi lâu mới tìm thấy nam nhần.

Mục Lương rơi vào trầm mặc.

Hắn ôm Nạp Thụy Thú, nhéo nhéo gương mặt mềm mại của nó, hỏi:

- Ngươi có phải đã hấp thu vận rủi của bộ lạc này không?

- Anh anh anh ~~~

Nạp Thụy Thú hơi nghiêng đầu đầu, móng vuốt ngắn ngủn quøơ quơ.

- Quả thật là vậy. Mục Lương cười khổ, thảo nào Linh Na lại cảm thấy nó là thú vận may.

- Đại nhân, tại sao nó lại ở đây thế?

Linh Na chớp chớp mắt hỏi. - Có lẽ là sự tò mò làm hại Nạp Thụy Thú.

Mục Lương cười khổ.

- Anh anh anh ~~~

Nạp Thụy Thú lay động đầu, nó chỉ mới Lló đầu ra khỏi mặt hổ nhìn thoáng qua thì đã bị Mục Lương bắt được. Linh Na dấu hỏi đầy đầu, không biết Mục Lương đang nói cái gì.

Mục Lương không để ý đến thiếu nữ, Lại xoa bóp gương mặt của Nạp Thụy Thú, hỏi: - Ở đây còn có đồng bạn của ngươi không?

- Anh anh anh ~~~

Nạp Thụy Thú kêu vài tiếng như trả Lời vấn để chủ nhân. Mục Lương gật đầu, xem ra là không còn.

- Đại nhân, ngài có thể hiểu những gì nó nói à?

Linh Na tò mò hỏi.

- Có thể. "

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

Linh Na cảm thán:

- Thật là Lợi hại, ta nghe không hiểu gì cả, lần nào nó cũng chỉ biết kêu anh anh anh.

Nạp Thụy Thú trốn trong lòng Mục Lương, móng vuốt nhỏ bắt lấy bả vai của hẳn, ánh mắt đen bóng nhìn chằm chẳm thiếu nữ. Trên mặt Linh Na càng hiện thần sắc kinh ngạc, hỏi:

- Đại nhân, sao nó lại gần gũi với ngươi như vậy?

Mục Lương thản nhiên nói: - Ta đã thuần hóa nó, từ hôm nay trở đi nó là thú cưng của ta.

- A?

Nghe được lời này, hai mắt Linh Na trợn to.

Miệng nàng run lên, nói:

- Đại nhân, nếu ngài mang nó đi, sau này bộ lạc chúng ta sẽ không có may mắn nữa.

Mục Lương Liếc nhìn nàng, bình tĩnh đáp:

- Nó chưa bao giờ mang đến vận may, chỉ là nó đã hấp thu vận rủi của bộ lạc các ngươi, vô tình khiến các ngươi cảm thấy nó là vận may mà thôi, nhưng nếu cứ tiếp tục thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bị căn trả.

- ...Ra là vậy.

Linh Na im lặng nhìn chằm chăm Nạp Thụy Thú.

Nàng thường xuyên mang thịt thú sẵn được cho Nạp Thụy Thú ăn, đã kéo dài ba, bốn năm, hiện giờ đột nhiên nghe nói nó phải rời đi, nàng rất là luyến tiếc.

- Anh anh anh ~~~

Nạp Thụy Thú quøơ móng vuốt nhỏ, dùng đầu thân mật cà cà mặt Mục Lương. - Ta biết rồi. "

Mục Lương cười một tiếng, giơ tay xoa xoa đầu Nạp Thụy Thú, đút cho nó một vạn điểm tiến hóa.

Hắn nhìn thiếu nữ có thần sắc buổn bã, nói: - Tiểu đáng yêu nói với ta, cảm ơn ngươi vì đã nuôi nấng nó trước đây.

- Không có gì. "

Linh Na miễn cưỡng mỉm Cười.

- Đột nhiên mang nó đi đúng là không tốt lắm. " Mục Lương trầm tư một chút.

Hắn ngước mắt nói:

- Như vậy đi, ta sẽ tặng cho bộ lạc các ngươi một cái bình chướng phòng hộ mới. " - Hở?

Linh Na sửng sốt.

- Không cần à?

Mục Lương ngước mắt hỏi. : Cần, đương nhiên là cần rồi

Linh Na kinh hỉ đáp.
Bình Luận (0)
Comment