Chương 3669: Đều là đàn em của ngươi.
Chương 3669: Đều là đàn em của ngươi.Chương 3669: Đều là đàn em của ngươi.
Tức Ân vội vàng xin lỗi:
- Ta nói sai, xin lỗi.
- Không sao.
Ly Nguyệt đáp lại một cách thờ ơ.
- HÔ ~~~
Tức Ân thở phào nhẹ nhõm, dư vị bánh bao vẫn còn đọng Lại.
- Ly Nguyệt, chúng ta xuống đáy hồ đi dạo một chút. Mục Lương ôn hòa nói.
- Tốt. Ly Nguyệt đáp lại, rồi theo Mục Lương rời khỏi nhà lưu Ly.
- VÙ VÙ ~~~
Bên cạnh hồ nước lớn tại bộ lạc La Đăng.
Mục Lương nắm tay Ly Nguyệt, chuẩn bị tiến vào trong hổ nhìn xem.
- Anh anh anh ~~~
Tiếng kêu của Nạp Thụy Thú vang lên, nó vội vã chạy ra nhà lưu ly, lao về phía chủ nhân giống như một tia chớp màu lam. - Không ngủ à?
Mục Lương buồn cười Liếc nhìn Nạp Thụy Thú.
- Anh anh anh ~~~
Nạp Thụy Thú lắc đầu, ngây ngô kêu hai tiếng.
- Nó cũng muốn ởi cùng. Ly Nguyệt dịu dàng nói. Mục Lương ôn hòa nói:
- Vậy cùng nhau đi, nó cũng khá quen thuộc tình huống ở đáy hồ rồi.
- Anh anh anh ~~~ Nạp Thụy Thú khẽ nhếch miệng, biểu hiện rất vui vẻ. - ĐI thôi.
Mục Lương phất tay, Nạp Thụy Thú nhảy lên và rơi vào trong hồ.
Ly Nguyệt bị nam nhân lôi kéo vào trong hổ, dòng nước bị một lực lượng vô hình ngăn cách bên ngoài cơ thể, cơ thể và dòng nước chỉ có một khe hở khoảng một centimet.
- Hoa lạp lạp ~~~
Hai người chìm xuống đáy hổ, Nạp Thụy Thú bơi ở bên cạnh, động tác Linh hoạt và nhanh chóng, đưa hai người về phía đáy hồ sâu hơn. ng
Nguyên tố ánh sáng tụ lại, chiếu sáng cảnh vật xung quanh hai người.
Hồ nước rất rõ ràng, tầm nhìn đạt được năm, sáu mét, rất nhiều cá nhỏ hợp thành từng đàn bơi qua bơi lại, chúng nó đều không sợ hãi khi thấy Mục Lương và Ly Nguyệt.
Ly Nguyệt quan sát cảnh vật xung quanh, thấy từ đáy hồ nổi lên bọt khí và nhiều loài thực vật thủy sinh lay động theo dòng nước.
Mục Lương thuận tay ngắt một chiếc lá, cầm vào tay cảm thấy lạnh buốt, không có giá trị dược liệu.
- Anh anh anh ~~~
Nạp Thụy Thú tiếp tục bơi về phía đáy hổ, tầm nhìn bắt đầu giảm xuống, nhưng nguyên tố ánh sáng tăng lên nhanh chóng làm cho tầm nhìn được cải thiện.
- Hồ này rất sâu.
Mục Lương ôn hòa lên tiếng. - Đúng vậy, không thể nhìn thấy ánh sáng phía trên.
Ly Nguyệt ngẩng đầu lên, thấy phía trên đã hoàn toàn tối đen.
Ánh mắt Mục Lương lóe lên, năm tay cô gái tóc trằng gia tăng tốc độ hạ xuống, cho đến khi hoàn toàn chạm đáy ở độ sâu một ngàn mét. Đáy hổ có rất nhiều bùn và thực vật thủy sinh, nhưng tất cả đều có màu u ám không ánh sáng, giống như là bị phủ một lớp bụi dày.
- Anh anh anh ~~~
Nạp Thụy Thú kêu vài tiếng, dùng móng vuốt đào lên nước bùn đáy hồ, lấy lên một gốc thực vật thủy sinh. - Nó đang làm gøÌ vậy, tìm thức ăn à?
Ly Nguyệt nghi ngờ hỏi.
- Không biết.
Mục Lương lắc đầu, chờ xem động tác tiếp theo của Nạp Thụy Thú.
Nạp Thụy Thú lại tiếp tục nhanh chóng đào ra vài gốc thực vật thủy sinh, trên các rề có những viên củ hành hình cầu to cỡ hạt dẻ.
- Anh anh anh ~~~ Nó ôm lấy củ hành hình cầu đi tới trước mặt Mục Lương, đưa cho hắn như là hiến vật quý.
- Cho ta sao?
Mục Lương kinh ngạc nhận lấy củ hành hình cầu từ móng vuốt nhỏ của Nạp Thụy Thú.
- Anh anh anh ~~~
Nạp Thụy Thú đáng yêu gật đầu, khẽ nhếch miệng để lộ khoang miệng màu hồng nhạt.
Mục Lương quan sát củ hành hình cầu, vỏ ngoài màu nâu xám rất cứng, nhưng nếu dùng sức bóp thì nó sẽ VÕ ra.
- Có ăn được không?
Ly Nguyệt tò mò hỏi.
- Thử một chút sẽ biết thôi. Mục Lương nói, lòng bàn tay ngưng tụ một đoàn nước sạch, rửa sạch củ hành hình cầu.
Ngón tay hắn dùng sức, củ hành hình cầu bị bóp vỡ, lộ ra thịt trái cây màu trắng bên trong, còn có chất lỏng màu trăng chảy ra.
Mục Lương nếm chất lỏng màu trắng, có vị ngọt, cơ thể không có phản ứng lại, nghĩa là không độc.
Hắn bóc vỏ nâu ra rồi đưa thịt trái cây màu trăng vào miệng.
- Răng rắc ~~~
Mục Lương nhai trái cây giống như đang ăn lê, nước sốt phong phú nổ tung trong miệng.
- Vị rất tốt.
Hắn có chút kinh ngạc.
- Anh anh anh ~~~
Nạp Thụy Thú tiếp tục đào vài khối củ hành hình cầu, dùng móng vuốt nhỏ bẻ làm đôi, lấy thịt trái cây màu trăng cho vào miệng, ăn vui vẻ đến quên cả trời đất.
- Ngươi nếm thử đi.
Mục Lương bóc vỏ một khối củ hành hình cầu, rồi đút thịt trái cây màu trăng cho cô gái tóc trăng ăn.
Ly Nguyệt nếm trái cây, nước sốt ngọt ngào chảy ra, giải khát và hổi cam vô cùng.
- Ngon.
Nàng vui vẻ nói.
- Nếu thích thì lấy một ít mang về trồng.
Mục Lương ôn hòa nói.
Ly Nguyệt gật đầu, dịu dàng nói:
- Được đấy, có thể dùng để ép nước hoặc làm trái cây bán, nếu số Lượng trồng không nhiều thì bán giá cao cho người giàu có.
Mục Lương kinh ngạc nhìn cô gái tóc trăng, cười trêu cghẹo:
- Ngươi nên theo Hồ Tiên, đầu óc kinh doanh của ngươi rất tốt.
- Không thích, ta vẫn muốn ở bên ngươi.
Ly Nguyệt lắc đầu nói.
Mục Lương cảm thấy trong lòng mềm nhũn, cúi đầu hôn cô gái tóc trăng.
- Anh anh anh?
Nạp Thụy Thú hơi nghiêng đầu nhìn hai người, trong miệng còn nhai củ hành hình cẩu.
Mục Lương mím môi, Ly Nguyệt cúi đầu không nói gì. - Chúng ta đi xuống dưới đào một ít lục thực đi.
Hắn ôn hòa nói. - Tốt. "
Ly Nguyệt gật đầu đồng ý. Mục Lương bơi tới đáy hồ rồi giơ tay thi triển năng Lực, đào lên một mảng lớn nước bùn và thực vật thủy sinh, sau đó đưa toàn bộ vào trong không gian tùy thân. - Anh anh anh?
Nạp Thụy Thú kêu vài tiếng với vẻ mặt nghi ngờ, đồ tráng miệng nó thường ăn để đỡ thèm biến đi đâu hết rồi?
Mục Lương mang theo Ly Nguyệt bơi một vòng đáy hổ, đào được bảy, tám trăm gốc thực vật thủy sinh kết ra củ hành hình cẩu.
Hắn không đào toàn bộ thực vật thủy sinh mà còn để lại một bộ phận, qua một thời gian ngăn chúng nó sẽ lại mọc đầy đáy hồ.
- Rào rào ~~~
Các dị thú trong hổ phát hiện Mục Lương và Ly Nguyệt nhưng chỉ quan sát từ xa mà không lại gần.
- Anh anh anh ~~~
Nạp Thụy Thú nhìn chằm chằm vào mấy bóng đen đó, móng vuốt nhỏ thỉnh thoảng đung đưa.
- Bọn chúng là kẻ thù của ngươi à?
Mục Lương cười hỏi.
- Anh anh anh ~~~
Nạp Thụy Thú lắc đầu, lộ ra dáng vẻ không có khả năng. - Rào rào ~~~
Các dị thú thấy Nạp Thụy Thú, lập tức bơi về phía nó. Chúng có loài giống như cá, loài giống như rắn nước, đều là sinh lĩnh cấp 3 hoặc cấp 4. Ly Nguyệt dịu dàng nói:
- Có vẻ như chúng nó là bạn bè.
Nạp Thụy Thú đong đưa móng vuốt nhỏ rồi võ nhẹ lên đầu các dị thú, thoạt nhìn giống như là lão đại đang dạy dỗ bọn đàn em. Đáy mắt Mục Lương hiện ra ý cười, lấy khả năng thiên phú của Nạp Thụy Thú, việc thu phục một nhóm đàn em cũng không có gì lấy Làm lạ.