Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 1124 - Chương 3671: Hy Vọng Tất Cả Những Điều ...

Chương 3671: Hy vọng tất cả những điều ... Chương 3671: Hy vọng tất cả những điều ...Chương 3671: Hy vọng tất cả những điều ...

Chỉ trong hơn mười hơi thở ngắn ngủi, sắc mặt của nữ nhân trở nên hồng hào, các vết thương bị hoại tử bóc ra, mọc lại huyết nhục mới. Linh Na siết chặt đôi tay nhỏ, nhìn thấy sự biến đổi của tỷ tỷ, nét mặt lộ ra vẻ kích động.

- Ong ong ~~~

Mục Lương thu tay lại, tử khí trên người nữ nhân đã biến mất, sắc mặt trở nên hồng hào có huyết khí, làn da cũng biến thành trắng nõn mịn màng.

- Được rồi, nàng ta đã không sao. Hắn nhàn nhạt lên tiếng. Linh Na nghe vậy vội vàng tiến lên, cẩn thận kiểm tra cơ thể của tỷ tỷ.

- Tỷ, ngươi cảm thấy thế nào?

Nàng kích động hỏi.

Trên mặt của A Li vẫn còn thần sắc mơ hồ, nàng thật sự không cần chết nữa sao? Nàng có thể cảm nhận trong cơ thể tràn đầy sinh mệnh lực, cả người cảm thấy thoải mái, cơn đau đã hành hạ nàng suốt hai tháng nay hoàn toàn biển mất.

- Thương thế của ta đã hoàn toàn lành lặn rồi?

A Li ngơ ngác nhìn về phía em gái.

- Đúng vậy, hoàn toàn lành lặn rồi.

Nước mắt Linh Na chảy dài trên má.

A Li đột nhiên ngồi bật dậy khỏi giường, xắn tay áo lên kiểm tra cơ thể, lúc này làn da sáng mịn hơn trước rất nhiều.

- Muội, sao da ta lại trắng thế này? Nàng kinh ngạc hỏi.

Trước đây da nàng luôn sạm đen, điều này liên quan đến việc tuần tra ngoài trời suốt nhiều năm.

- Ta cũng không biết nữa. Linh Na nghi ngờ nhìn về phía Mục Lương.

Mục Lương giải thích:

- Sự trao đổi chất trong cơ thể ngươi nhanh hơn, cho nên da dẻ mới trằng ra.

- Sự trao đổi chất? Linh Na và A L¡ đều lộ ra vẻ mặt hoang mang.

- Không cần hiểu, chỉ biết là nó không gây hại cho cơ thể là được.

Mục Lương giải thích ngắn gọn.

- Ổ ổ, vậy là tốt rồi.

Linh Na thở phào nhẹ nhốm. A Li từ trên giường bước xuống, trịnh trọng cúi chào Mục Lương, cảm kích nói:

- Cám ơn ngươi.

Mục Lương nhàn nhạt nói: - Dược thảo lại thêm gấp đôi.

- Dược thảo gì cơ?

A Li sửng sốt một chút.

- Không thành vấn đề.

Linh Na vui vẻ đáp ứng. Nàng đã quyết định rồi, khi nào thủ lĩnh trở về thì nàng sẽ đi ra ngoài giao dịch một nhóm dược thảo mang về. Đối với nàng mà nói, một nhóm dược thảo để đổi lấy mạng sống của tỷ tỷ là một cuộc giao dịch có lợi. Dược thảo có thể giao dịch hoặc hái được, nhưng nếu tỷ tỷ mất mạng thì không gì có thể thay thế được.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Ứ, mấy ngày nay ăn uống không đầy đủ, cơ thể có chút thiếu dinh dưỡng.

- Ta đã biết.

Linh Na gật đầu lần nữa.

- Được rồi, chú ý nghỉ ngơi. Mục Lương căn dặn một câu rồi xoay người đi ra ngoài. - A, ta còn chưa kịp cảm ơn mà.

A Li ngạc nhiên nói.

- Tỷ tỷ, đại nhân có việc bận, chúng ta tối nay hãng nói lời cảm ơn.

Linh Na vội vàng kéo tay tỷ tỷ.

A Li cau mày hỏi:

- Hắn rốt cuộc là ai, thuộc bộ lạc nào, chuyện dược thảo là thế nào?

- Tỷ tỷ, chuyện này rất dài dòng, ngươi đợi ta đưa tiên đại nhân xong rồi trở về ta sẽ từ từ kể.

Linh Na nói xong rồi vội vã đi tiền Mục Lương rời ởi.

Bên ngoài bộ lạc Dạ Nguyên thuộc Thần chỉ đại Lục.

- Cộp cộp cộp ~~~

La Đằng dùng cốt trượng đẩy dây leo chăn đường ra, lại xuyên qua một vùng bụi cỏ rậm rạp cao cỡ nửa người mới phát hiện dấu vết hoạt động của con người.

- Thật khó tìm.

Hắn cau mày, cuối cùng cũng thấy được cổng lớn bộ lạc Dạ Nguyên. Lão giả bước về phía trước, chẳng mấy chốc đã bị đội trưởng tuần tra của bộ lạc Dạ Nguyên ngăn lại.

- Các hạ, vượt biên giới. Một đại hán mặc giáp xương thú trầm giọng lên tiếng. Hắn cao gần hai mét, bộ giáp trên người được chế từ xương dị thú trông nặng nề và kiên cố, đầu không một sợi tóc tạo nên vẻ đáng sợ. La Đằng không vòng vo, trực tiếp nói:

- Ta là thủ lĩnh của bộ lạc La Đằng, đến để đàm luận với thủ lĩnh của các ngươi về một vụ giao dịch.

Đội trưởng tuần tra nhíu mày hỏi:

- Bộ lạc La Đẳng? Nếu ta nhớ không nhầm thì cách nơi này khá xa, các hạ đích thân tới đây để đàm luận giao dịch gì?

La Đằng bình tĩnh nhìn thăng vào đại hán, hỏi:

- Các hạ có phải là thủ lĩnh hiện tại của bộ lạc Dạ Nguyên không?

- Không phải. Khóe mắt của đội trưởng tuần tra giật nhẹ.

La Đằng lạnh lùng nói:

- Vậy ta làm giao dịch gì đều không liên quan tới ngươi, mau ởi báo với thủ lĩnh của các ngươi đi.

Hắn không muốn lãng phí thời gian, sau khi tìm được vị trí của hai cây dược thảo cuối cùng, hắn nhất định phải trở về trước khi trời tối, hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ khi hắn rời khỏi bộ Lạc La Đăng.

Sắc mặt của đội trưởng tuần tra trở nên u ám, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Lão giả, bắp thịt trên người căng lên.

La Đằng ngẩng đầu nhìn thắng vào đối phương, hỏi với giọng điệu bình thản:

- Ngươi định ra tay với ta à? Trong ba ngày qua, hắn đã đi qua năm bộ lạc, tìm được chín phần mười số dược thảo, chỉ còn hai loại vẫn chưa rõ vị trí.

Lão giả nghe nói thủ lĩnh của bộ lạc Dạ Nguyên biết vị trí đó, nên mới cố ý đến đây. Đội trưởng tuần tra lạnh lùng nhìn lão giả, suy nghĩ một lúc rồi trầm giọng nói:

- Chờ đấy.

Hắn xoay người định rời đi, nhưng bị lão giả gọi lại.

La Đằng bình thản nói:

- Ta chỉ chờ thời gian một đống lửa, sau đó ta sẽ tự vào.

Đội trưởng tuần tra quay đầu lại với sắc mặt khó chịu, hắn hừ lạnh một tiếng rỗi nhanh chóng bước vào trong bộ lạc.

Ánh mắt của La Đằng tĩnh lặng, tay nắm chặt mấy cuộn da thú trong tay áo, bên trong có vẽ vị trí của các loại dược thảo.

Thời gian trôi qua, sau thời gian một đống lửa, đội trưởng tuần tra mới trở về với vẻ mặt tối sầm.

- Thủ lĩnh La Đằng, xin mời vào.

Hắn nói với vẻ ngoài cười nhưng trong không cười. La Đằng nhìn thẳng phía trước, chống cốt trượng đi vào bên trong bộ lạc Dạ Nguyên, không để ý đến ánh mặt bất thiện của đội trưởng tuần tra.

- HừI Đội trưởng tuần tra bĩu môi khẽ hừ một tiếng, nếu không phải vì không đánh lại được La Đăng thì hắn đã sớm ra tay dạy dỗ đối phương.

Đây là lần đầu tiên La Đằng đến bộ lạc Dạ Nguyên, vừa bước vào trong bộ lạc, hẳn đã thu hút sự chú ý của nhiều người, tất cả đều cảnh giác quan sát hãn.

- Ở đâu?

Hắn quay đầu nhìn đội trưởng tuần tra đang chậm rãi theo sau.

- Bên này. Đội trưởng tuần tra lại bĩu môi, dùng cằm ra hiệu về phía ngôi nhà gỗ lớn nhất nằm sâu trong bộ lạc.

Nghe vậy, La Đằng nhìn thẳng về phía trước, sau khi thấy ngôi nhà gỗ thì tiếp tục bước tới, không quan tâm đến ánh mắt quan sát của những người xung quanh. Chẳng mấy chốc hắn đã đến trước ngôi nhà gỗ, chưa kịp lên tiếng thì bên trong đã vang lên giọng nói của Dạ Nguyên.
Bình Luận (0)
Comment