Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 1125 - Chương 3672: Hy Vọng Tất Cả Những Điều...

Chương 3672: Hy vọng tất cả những điều... Chương 3672: Hy vọng tất cả những điều...Chương 3672: Hy vọng tất cả những điều...

- La Đằng các hạ, mời vào. Giọng nói của Dạ Nguyên khàn khàn, còn có chút hung ác và nham hiểm.

- Cọt kẹt ~~~

La Đằng bình tĩnh đẩy cửa bước vào.

Bên trong ngôi nhà gỗ, Dạ Nguyên ngỗi ở vị trí cao, khoác trên người một tấm thảm lông thú dày.

Hắn trông như đã ngoài tám mươi tuổi, đầu đầy những sơi tóc bạc, trên mặt có nhiều nếp nhăn chồng chéo. - Các hạ đến bộ lạc ta để giao dịch về chuyện gì?

Hắn hỏi bằng giọng khàn khàn.

La Đằng thẳng thắn nói:

- Nghe nói các hạ biết vị trí của cỏ Ô Long và quả Hạ Thần.

Dạ Nguyên híp mắt lại, giọng nói thản nhiên:

- Ta đúng là biết, nhưng ngươi cũng nên biết điều gì đang chờ đợi ở đó.

- Không phải là có dị thú canh giữ dược thảo sao, việc này ta đã biết. La Đằng đáp một cách bình tĩnh.

Dạ Nguyên khẽ hất hàm, nhàn nhạt nói:

- Ngươi có cách hái được cỏ Ô Long và quả Hạ Thần dưới sự canh giữ của dị thú à?

- Ta không có, ta chỉ muốn biết vị trí của hai loại dược thảo.

La Đằng đáp một cách thản nhiên.

Dạ Nguyên nhướng mày, hắn vốn tưởng rằng La Đẳng có cách hái được cỏ Ô Long và quả Hạ Thần, còn dự định hợp tác với đối phương để chia đều hai loại dược thảo. Trong lòng hắn cũng nghỉ ngờ rằng có lẽ La Đằng thực sự có cách hải được hai loại dược thảo kia, chỉ là không muốn chia sẻ với hắn mà thôi

La Đằng tiếp tục nói:

- Ta có thể dùng nguyên thuốc luyện thể tầng bảy để giao dịch với ngươi.

- So với nguyên thuốc luyện thể tầng bảy thì ta cần cỏ Ô Long và quả Hạ Thần hơn. Dạ Nguyên nhàn nhạt lên tiếng. La Đằng lắc đầu, nói:

- Ngay cả ta còn v không thể hái được chúng, dùn ngươi có muốn thì ta cũng không cách nào giao dịch với ngươi.

Dạ Nguyên chăm chú nhìn lão giả thật lâu, im lặng không nói gì.

- Nếu các hạ không muốn giao dịch, ta sẽ đi tìm người khác.

La Đằng không nhanh không chậm nói.

Hắn xoay người đi ra ngoài, bước đi không chút do dự. Dạ Nguyên cau mày, trong đầu cấp tốc loé lên vài suy nghĩ rồi ngẩng đầu lên tiếng: - Chờ đã.

La Đằng dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn đối phương.

- Đưa ta nguyên thuốc luyện thể tầng bảy.

Dạ Nguyên trầm giọng nói. Nghe vậy, La Đằng lấy ra một lọ nguyên thuốc từ túi trong tay áo rồi ném về phía lão giả. Dạ Nguyên bắt lấy Lọ thuốc, mỡ ra kiểm tra xong mới cất đi.

Hắn liếc nhìn lão giả, sau đó lấy ra một tấm da thú có vẽ vị trí của cỏ Ô Long và quả Hạ Thần, sau đó ném cho đối phương.

La Đằng nhận lấy, kiểm tra một lượt rồi mới cất đi.

Hắn chắp tay chào:

- Ta còn có việc, mạn phép đi trước.

- Không tiễn.

Dạ Nguyên ngoài cười nhưng trong không cười đáp.

La Đằng không tức giận, xoay người nhanh chóng rời khỏi nhà gõ.

Đội trưởng tuần tra thấy vậy Liên bước vào nhà gỗ, sau khi cung kính hành lễ thì lên tiếng thắc mắc:

- Thủ lĩnh đại nhân, cứ để hắn ta đi như vậy sao?

- Nếu ngươi đánh thắng được hẳn thì ra tay ởi.

Dạ Nguyên lạnh lùng liếc nhìn thuộc hạ.

- Cái này... Đội trưởng tuần tra cười xấu hổ hai tiếng.

Dạ Nguyên ngẩng đầu ra lệnh:

- Ngươi cũng biết cỏ Ô Long và quả Hạ Thần ở đâu, phái người qua đó giám sát, có tình huống gì thì báo cho ta ngay lập tức.

- Vâng.

Đội trưởng tuần tra nhếch môi cười, sau khi cung kính hành lễ thì đứng dậy rời đi. Hắn biết tính cách của thủ lĩnh, ngài ấy chắc chắn sẽ ra tay, không chỉ muốn lấy nguyên thuốc luyện thể tầng bảy mà còn muốn đoạt cả cỏ Ô Long và quả Hạ Thần. La Đằng rời khỏi bộ lạc Dạ Nguyên, bước trở về trên con đường cũ.

Khi đã rời xa bộ lạc Dạ Nguyên, thấy không ai theo dõi ở sau lưng thì hắn mới tăng tốc lao đi.

Hắn di chuyển nhanh chóng, cơ thể nhảy vọt qua các tán cây, dây leo và cành cây chắn đường đều bị hắn dùng cốt trượng đánh nát.

- Hy vọng có thể trở về trước khi trời tối. La Đằng nghiêm mặt, không khỏi tăng tốc thêm lần nữa. Lần này hắn ra ngoài ba ngày đã giao dịch được tất cả vị trí của dược thảo mà Mục Lương cần, tổng cộng có 32 loại, nhưng cũng vì thể mà hẳn mất đi mười tám phần nguyên thuốc luyện thể tầng bảy.

- Hy vọng tất cả những điều này đều đáng giá.

La Đằng thở dài một tiếng. Thời gian trôi qua, hắn ngước mắt nhìn lên bầu trời, qua khe hở giữa những cành Lá, thấy rằng trời đã không còn sớm.

Bộ lạc La Đẳng.

Trời đã tối, bên trong bộ lạc đốt lên từng đống lửa trại. Trong ánh lửa chập chờn, ba người Linh Na, A Lï và Tức Ấn ngồi chung một chỗ, không chớp mặt nhìn chăm chằm vào cổng chính của bộ Lạc.

- Các ngươi nói xem, thủ lĩnh đại nhân có thể trở về đúng giờ không?

Tức Ân cất tiếng hỏi.

- Không biết, hẳn là có thể. Linh Na nghiêm mặt đáp.

A Li lộ vẻ mặt lo lắng, nàng đã được nghe từ em gái về những chuyện xảy ra mấy ngày qua, cũng biết thủ lĩnh có giao dịch với Mục Lương, điều này càng làm nàng tò mò hơn về ma pháp.

- Chỉ cần thủ lĩnh an toàn trở về là được.

Nàng thở dài nói.

Nghe vậy, Tức Ân nhìn sang nữ nhân bên cạnh, trên mặt vẫn mang thần sắc khó tin, hỏi:

- A Lỉ tỷ, ngươi thật sự không sao chứ?

- Sao nào, ngươi rất mong ta gặp chuyện à?

A Li nheo mắt lại.

- HÌì hì, làm gì có, ta đương nhiên hy vọng ngươi luôn khỏe mạnh nha.

Tức Ân cười ngây ngô nói. Trong lòng A Li cũng đầy cảm khái, ngày hôm qua còn nằm trên giường sống chết không rõ, nhưng bây giờ nàng lại khỏe mạnh và đầy sức sống hơn cả lúc trước khi bị thương, tất cả cứ như một giấc mơ vậy. Linh Na liếc nhìn nam nhân, đây đã là Lần thứ tám hẳn hỏi rồi.

- Thủ lĩnh mau trở lại đi. Nàng lại chuyển sự chú ý, trong đầu hiện lên cảnh Mục Lương thi triển ma pháp.

- Chờ một chút đi, hẳn là trước khi trời sáng thủ lĩnh đại nhân sẽ trở về.

Tức Ân trầm giọng nói.

Linh Na thấp giọng nói:

- Khu rừng sau khi đêm xuống rất nguy hiểm, ta không nghĩ thủ lĩnh đại nhân sẽ đi suốt đêm đâu.

- Không hẳn, thủ lĩnh đại nhân rất mạnh, chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Tức Ân nghiêm túc nói.

- Đừng nói nữa, bây giờ ai trong các ngươi đi giải thích với những đại nhân kia đây? A Li cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người, khuôn mặt buổn bã nhìn về hướng ngôi nhà lưu ly.

Linh Na hơi nâng cằm nói:

- Tức Ân, ngươi đi đi. - Không đi, ngươi thân với các đại nhân hơn ta, ngươi đi sẽ hợp hơn.

Tức Ân bĩu môi nói.

- Tại sao ngươi lại nghĩ vậy? A Li nghi ngờ hỏi.

Tức Ân nheo mắt giải thích: - Nàng ấy đã từng ăn cơm chung với các vị đại nhân, thậm chí còn uống say nói lung tung trước mặt bọn họ, quan hệ như vậy sao có thể không tốt được chứ.

- Hóa ra là vậy. A Lï nhìn về phía em gái, ánh mắt mang theo thần sắc dò hỏi.
Bình Luận (0)
Comment