Mục Lương đặt ly trà xuống, chậm rãi nhắm mắt lại, hỏi:
- Điểm đến tiếp theo là vương quốc Cát, nơi đó có gì đặc biệt không?
- Vương quốc Cát rất đặc biệt, được mọi người gọi là vương quốc Người Thú thứ hai.
Ánh mắt của Hồ Tiên lóe lên.
Mục Lương hơi nhướng mày, chỉ là hai mắt vẫn nhắm lại, giơ tay lên ra hiệu cô gái đuôi Hồ Ly tiếp tục nói.
- Thổ địa của vương quốc Cát rất cằn cỗi, phần lớn quốc thổ đều là sa mạc, nguồn nước và cây xanh cực kỳ thưa thớt.
Hồ Tiên khép lại sổ ghi chép.
Thổ địa của Vương quốc Cát có gần tám phần mười là sa mạc, thổ địa còn lại là ốc đảo, nước ngọt và lục thực đều ở tại đây.
Con dân sinh sống bên trong vương quốc Cát phần lớn là người thú, trong đó tộc Người Rắn chiếm tối đa, mà các nữ xà kiều mỵ của tộc Người Rắn lại rất nổi tiếng.
Nữ xà được công nhận xinh đẹp, rất được những tay phú thương và quý tộc yêu thích, nguyện ý bỏ số tiền lớn mua về làm đồ chơi hoặc làm vật ấm giường.
Nhưng cuối cùng thì nữ xà vẫn là người thú, ở trong mắt đám quý tộc kia thì thuộc về địa vị ti tiện, thậm chí còn được xem là thú cưng mà bọn hắn nuôi.
Bên trong vương quốc Cát cũng có nhân loại, phần lớn là thương nhân đến từ những vương quốc khác, bọn họ vận chuyển hàng hóa tới đây bán cho các người thú.
Chính bởi vì tầng thân phận này mới khiến những người thú tại đây không giết chết bọn họ, dù sao thì người thú vẫn cần vật phẩm sinh hoạt do thương nhân vận tới.
Sự tồn tại của những thương nhân này khiến cho bầu không khí của vương quốc Cát trở nên khác biệt với vương quốc Người Thú, có thêm rất nhiều khí tức loài người.
Mà cũng bởi vì vương quốc Cát quá cằn cỗi nên làm cho những vương quốc xung quanh đều không có dự định tiến đến chinh phạt và chiếm đoạt.
- Ta nhớ không lầm thì Y Xà đến từ vương quốc Cát, đúng không?
Mục Lương đột nhiên hỏi.
- Vâng.
Hồ Tiên lên tiếng.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, trợ thủ hiện tại của Vưu Phi Nhi chính là cô gái người rắn, cô ấy đã từng là nô lệ, sau đó được bọn họ giải cứu, hiện tại trở thành trợ thủ của cô gái tóc vàng.
- Bệ hạ, đã nhìn thấy sa mạc rồi!
Diêu Nhi đột nhiên reo lên.
Cô đứng trước cửa sổ lưu ly, thấy được từng tảng cát vàng lớn.
- Được rồi, ta mang các ngươi bay đến đó.
Mục Lương nhìn thoáng qua rồi lập tức đứng dậy.
- Vâng.
Ly Nguyệt và Hồ Tiên lên tiếng, đứng dậy chuẩn bị sẵn sàng.
Ngay sau đó, ba cô gái bị Mục Lương mang ra khỏi phi thuyền vận chuyển.
Tay của hắn vung lên, phi thuyền vận chuyển bị thu hồi vào trong không gian tùy thân.
- Vù vù vù ~~~
Cát vàng bị gió thổi mù mịt, trong tầm mắt đều là màu vàng, không hề có chút màu xanh lục.
Hồ Tiên nhẹ giọng hỏi:
- Làm thế nào để tìm được ốc đảo mà Thú Vương Người Rắnở đây?
- Chúng ta không có tình báo về phương diện này.
Ly Nguyệt lắc đầu.
- Vậy thì đi tìm một Người Rắnnào đó rồi hỏi thăm thôi.
Mục Lương bình thản nói.
- Vâng.
Ly Nguyệt lên tiếng.
- Ông ~~~
Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, mang theo ba cô gái bay vào sâu bên trong vương quốc Sa.
Đoàn người bay cực tốc khoảng mười phút nhưng xung quanh vẫn luôn là cát vàng, căn bản không thấy bất cứ ốc đảo nào.
- Nơi đây thật sự có ốc đảo sao?
Ly Nguyệt không khỏi bắt đầu hoài nghi.
- Đi tới trước nữa xem sao.
Mục Lương bình thản nói.
- Vù vù vù ~~~
Mấy phút sau, trong sa mạc xuất hiện một đường màu đen ở xa xa.
- Đằng kia có thứ gì đó!
Diêu Nhi vui vẻ lên tiếng.
Đám người Mục Lương nhìn lại, phát hiện đường màu đen di động kia là một thương đội.
Thương đội rất dài, hàng hóa đều do một loại ma thú gọi là Rùa Cát khuân vác.
Rùa Cát rất lớn, con thành niên có thể dài đến sáu mét, cao ba mét, ngoại hình rất giống Lục Quy ở Địa Cầu, chỉ có điều toàn thán là màu vàng cát.
Các thương nhân ngồi ở trên lưng Rùa Cát, trên người bọc da thú dày để chắn gió to và cát vàng thổi tới.
Hàng hoá được cột cố định bằng dây thừng trên lưng Rùa Cát, mặt ngoài cũng được phủ một lớp da thú dày.
Một nam nhân ngồi trên lưng con Rùa Cát đầu tiên quay đầu lại hô to:
- Đi nhanh một chút, sắp nhìn thấy ốc đảo Số Bảy rồi.
Hắn tên là Ma Văn Nhĩ, là đội trưởng thương đội, cường giả thực lực cấp 5, kinh doanh thương đội này đã được tám năm.
- Đội trưởng, hôm nay gió quá lớn!
Những thương nhân khác giơ tay lên ngăn trở bão cát trước mắt.
Ma Văn Nhĩ hô to:
- Vậy thì càng phải đi nhanh một chút, chúng ta đã không có nước, các ngươi muốn chết khát sao?
Người của thương đội đã hai ngày không uống nước, nguyên nhân là hai ngày trước xảy ra tai nạn bất ngờ, bọn hắn bị tập kích bởi Bò Cạp Độc Tám Chân ẩn núp ở trong cát, một con đâm hư túi nước cột ở trên lưng Rùa Cát khiến toàn bộ nước ngọt chảy vào trong sa mạc.
Bò Cạp Độc Tám Chân là ma thú cấp 4, nó thích nấp mình dưới cát vàng, tập kích ma thú và các người thú qua đường.
Vương quốc Cát rất lớn, có rất nhiều ma thú sinh hoạt trong sa mạc, Bò Cạp Độc Tám Chân không phải mạnh nhất, nhưng chúng nó thích sống quần cư, mỗi lần xuất hiện đều là một đám, điều này làm cho người thú và thương nhân nhân loại đều chán ghét.
Nếu như không phải cường giả trong thương đội đủ nhiều thì kết cục sẽ không chỉ đơn giản là dừng lại việc bị mất nước ngọt.
- Ta biết rồi.
Các thương nhân đáp lời với âm thanh không đồng đều.
Điểm đến lần này của bọn họ là ốc đảo Số Một, cũng là nơi ở của Thú Vương Xà Nhân.
Vương quốc Cát có trên trăm cái ốc đảo từ lớn đến bé, mỗi ốc đảo đều được đánh số để dễ phân biệt.
Bây giờ, ốc đảo ở gần thương đội nhất chính là ốc đảo Số Bảy, đây là một toà ốc đảo cỡ trung, hơn mười ngàn Người Rắn và người thú còn lại sinh sống ở đây.
- Vù vù vù ~~~
Đột nhiên có một trận cuồng phong thổi tới, tầm nhìn phía trước trở nên mờ mịt, cát vàng bay đầy trời.
Ma Văn Nhĩ híp mắt lại, ngước mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt đột nhiên thay đổi. Hắn hoảng sợ hô to:
- Dừng lại, bão cát tới, tất cả mau dừng lại!
- Cái gì, bão cát!
Các thương nhân kinh ngạc thốt lên.
Vẻ mặt của Ma Văn Nhĩ rất khó coi, hắn mở ra lớp da thú che mặt, xoay người lại hô to:
- Mau bảo Rùa Cát nằm xuống, bảo vệ hàng hóa, chịu đựng một hồi thì tốt rồi.
Có người run rẩy hô:
- Đội trưởng, hình như bão cát lần này rất lớn!
Ma Văn Nhĩ nhìn lại, bão cát đã che lấp bầu trời, còn có thể cảm nhận được sa mạc đang run rẩy.
- Đây là… bão cát cấp 12!
Miệng của hắn run rẩy.
Bão cát là thiên tai của vương quốc Cát, cùng loại với bão cát Địa Cầu, chỉ là uy lực mạnh hơn.
- Xong rồi.
Cơ thể của Ma Văn Nhĩ run rẩy.
Hắn cắn răng hô:
- Đừng từ bỏ, tất cả mau nằm xuống!
Trong lòng các thương nhân đã chìm xuống, nhưng mà vẫn chỉ huy Rùa Cát nằm rạp trên mặt đất, bọn hắn thì trốn ở bên dưới thân thể của nó.