Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 150 - Chương 2796 - Bão Cát Cấp 12.

Chương 2796 - Bão Cát Cấp 12.
Chương 2796 - Bão Cát Cấp 12.

- Vù vù vù ~~~

Bão cát rất lớn, gió và cát vỗ vào mặt người đau rát, có hạt cát góc cạnh sắc bén thậm chí sẽ cắt qua da gây đổ máu.

- Mọi người giữ chặt!

Ma Văn Nhĩ hô to một tiếng, trốn ở dưới thân Rùa Cát, ôm chặt lấy chân của nó.

- Đùng đùng ~~~

Hạt cát phủi ở bên trên vỏ rùa phát ra tiếng vang nặng nề và dày đặc, hàng hoá ở trên lưng rùa nhanh chóng bị từng tầng cát bao trùm.

- Khụ khụ ~~~

Các thương nhân cúi đầu, miễn cho hô hấp hít phải hạt cát vào trong cơ thể.

Chỉ mới qua mấy phút mà cát đã vùi lấp nửa cơ thể của Rùa Cát.

- Khụ khụ ~~~

Ma Văn Nhĩ ho khan, cơ thể sắp bị hạt cát vùi lấp.

- Đáng chết, tại sao cơn bão cát này còn chưa ngừng nữa?

Hắn tức giận mắng một tiếng.

Những người khác đều ôm chặt cơ thể của Rùa Cát, có như vậy mới không có bị bão cát cuốn đi.

- Cứ tiếp tục như vậy không được, mọi người sẽ bị chôn sống mất!

Có người tuyệt vọng hét to.

- Vậy cũng hết cách rồi, ngươi dám đi ra ngoài sao?

Người bên cạnh tuyệt vọng nói.

Đây là bão cát cấp 12, cho dù là ma thú có hình thể khổng lồ như Rùa Cát, nếu như không phải bởi vì nằm rạp trên mặt đất thì rất có thể đã bị bão cát cuốn lên bầu trời rồi.

- Ta không muốn chết.

- Ai đó mau nghĩ biện pháp đi, hạt cát đã chôn tới cổ ta rồi.

...

Bầu không khí tuyệt vọng đang nhanh chóng khuếch tán, làm cho trong lòng mọi người bùng nổ bất an.

Ma Văn Nhĩ nghiến răng nghiến lợi:

- Trước đây gặp phải bão cát mạnh nhất cũng chỉ có cấp 8, bão cát cấp 12 một trăm năm không gặp được một lần.

- Quá xui xẻo, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải chết ở đây sao?

Đám người càng thêm tuyệt vọng.

Ma Văn Nhĩ không cam lòng, hắn ngước mắt nhìn ra phía ngoài, đột nhiên trong tầm mắt xông vào mấy điểm đen.

- Đó là thứ gì thế?

Con ngươi của hắn co rút lại, nỗ lực muốn nhìn điểm đen trên không trung là cái gì.

Một lát sau, hắn mới nhìn đến đám người Mục Lương đang lơ lửng giữa trời.

Ma Văn Nhĩ khiếp sợ thốt lên:

- Làm sao có người phi hành được ở trong bão cát cấp 12 chứ?

Giữa không trung, Hồ Tiên nhìn thương đội sắp bị cát vàng vùi lấp ở bên dưới, quay đầu hỏi:

- Có nên giúp bọn hắn không?

Mục Lương gật đầu, bình thản nói:

- Ừm, giúp một chút đi, vừa vặn hỏi thăm bọn hắn làm sao đi đến chỗ ở của Thú Vương Xà Nhân.

- Cũng đúng.

Hồ Tiên lên tiếng.

Mục Lương vươn tay, nguyên tố phong hội tụ, ngay sau đó nhanh chóng khuếch tán ra và bao trùm cả khu vực bão cát.

- Ông ~~~

- Trấn Thiên Địa.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, thi triển năng lực.

Anh khống chế gió, lại lợi dụng năng lực làm cho mảnh không gian này trở nên ổn định lại, khiến cho bão cát không cách nào gào thét được nữa.

Chỉ trong thời gian mấy hơi thở, cát vàng vốn dĩ bay múa đầy trời lúc này rơi xuống như mưa, gió cũng đã dừng lại.

Hai mắt của Ma Văn Nhĩ trừng lớn, nhìn một màn trước mắt với vẻ mặt khiếp sợ cực kỳ, bão cát cấp 12 cứ như vậy mà không có!

- Đây là… chuyện gì vừa xảy ra?

Các thương nhân phát hiện sự khác thường, sôi nổi ngạc nhiên lên tiếng.

Bọn hắn đẩy ra cát vàng, chật vật chui ra khỏi đống cát, mờ mịt ngắm nhìn xung quanh.

- Hống hống hống ~~~

Rùa Cát dồn dập đứng dậy, lắc người để cát rơi xuống.

- Tại sao bão cát lại đột nhiên biến mất thế?

Có người hỏi với giọng điệu mờ mịt.

- Chớp mắt một cái là đã biến mất, giống như nằm mơ vậy.

- Đây là thần tích, thần minh đã phù hộ chúng ta!

Có người quỳ rạp xuống đất, quỳ lạy phía xa xa.

Ma Văn Nhĩ hít sâu một hơi, nhìn đám người Mục Lương bay tới từ đằng xa, trong lòng đã hiểu rõ.

Hắn xoay người một cước gạt ngã nam nhân đang quỳ lạy trên mặt đất, tức giận nói:

- Không phải là thần minh, là mấy vị đại nhân kia đã cứu chúng ta!

- Cái gì?

Nam nhân bị gạt ngã trên đất chưa kịp tức giận thì đã bị kinh động bởi lời nói của Ma Văn Nhĩ.

Hắn nhìn đám người Mục Lương đang bay tới, trên mặt viết đầy biểu cảm khó tin.

- Đội trưởng, ngươi nói là chính là bọn họ đã cứu chúng ta à?

Nam nhân bò dậy kinh ngạc thốt lên.

Khóe mắt của tráng hán kia giật một cái, hỏi:

- Bọn họ cứu chúng ta thế nào, làm cho bão cát cấp 12 biến mất à?

- Ừm, chính mắt ta nhìn thấy.

Ma Văn Nhĩ gật đầu, đáp với vẻ mặt nghiêm túc.

Mục Lương mang theo nhóm Hồ Tiên rơi xuống đất, ngước mắt nhìn về phía đám người Ma Văn Nhĩ.

- Các ngươi không sao chứ?

Hồ Tiên cười nói tự nhiên hỏi.

- Không, không có gì.

Vành tai của Ma Văn Nhĩ đỏ ửng.

Hắn vội vàng hành lễ nói:

- Cảm ơn các vị đại nhân đã ra tay cứu giúp, nếu không thì chúng ta nhất định phải chết.

- Mọi người không có gì là tốt rồi.

Hồ Tiên mỉm cười nói.

Các thương nhân còn lại đưa mắt nhìn nhau, trong lòng sinh ra ý tưởng hoang đường, chẳng lẽ bão cát thật sự là do trước mắt mấy người làm biến mất?

Mục Lương bình thản hỏi:

- Bây giờ các ngươi muốn đi nơi nào?

- Chúng ta đang định đến ốc đảo Số Bảy.

Ma Văn Nhĩ vội vàng giải thích.

Hắn đã nhìn ra, Mục Lương là "chủ" trong bốn người trước mắt, cũng là người làm cho bão cát biến mất.

- Ốc đảo Số Bảy à, các ngươi đến đó làm gì thế?

Hồ Tiên thuận miệng hỏi.

Ma Văn Nhĩ giải thích:

- Chúng ta không có nước ngọt, muốn đi đến đó để tiếp tế, thuận tiện nghỉ ngơi một chút.

Mục Lương liếc nhìn mấy con Rùa Cát gần đó, đúng là không hề cảm nhận được nguyên tố nước phong phú, chứng minh người trước mắt không có nói sai.

- Các ngươi biết vua Tộc Người Rắn ở đâu không?

Anh bình tĩnh hỏi.

Ma Văn Nhĩ cung kính nói:

- Biết chứ, hắn ở ốc đảo Số Một, nó cũng là điểm đến lần này của chúng ta.

Hắn nhìn Mục Lương, ánh mắt lóe lên, trong lòng cảm thấy nam nhân trước mắt rất quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu rồi, nhưng hắn nhất thời nghĩ mãi không ra.

Ly Nguyệt lạnh lùng hỏi:

- Ốc đảo Số Một cách nơi này bao xa?

Ma Văn Nhĩ trả lời:

- Nếu như ngồi Rùa Cát thì sẽ mất năm ngày nữa mới tới nơi.

Ốc đảo Số Một ở vị trí trung tâm vương quốc Sa, nếu như không có bản đồ thì rất dễ dàng lạc đường trong sa mạc, chớ đừng nhắc tới việc đi đến đó.

- Có thể nói với chúng ta biết làm cách nào để đi đến đó không?

Hồ Tiên mỉm cười nói.

Ma Văn Nhĩ nói với giọng thành khẩn và nghiêm túc:

- Chúng ta thường đi đến ốc đảo Số Một, đã biết đi như thế nào nên không cần tới bản đồ, nếu bây giờ các hạ muốn ta chỉ đường thì có chút khó.

Mục Lương nhìn nam nhân, ánh mắt lóe lên, nói:

- Nếu không có bản đồ, vậy thì ngươi đi với chúng ta đến ốc đảo Số Một,

- Được rồi, mấy vị đại nhân có thể đi cùng với thương đội chúng ta.

Ma Văn Nhĩ lập tức đồng ý.

Đối với ân cứu mạng thì chút chuyện nhỏ này chẳng đáng nhắc tới.

Bình Luận (0)
Comment