Mục Lương bình tĩnh nói:
- Không được, thương đội các ngươi đi quá chậm, năm ngày lâu lắm, ta không có thời gian.
Ma Văn Nhĩ há miệng, do dự một chút mới nói:
- Thì ra là vậy, thế thì ta bảo thương đội nghỉ ngơi chỉnh đốn ở ốc đảo Số Bảy, ta dẫn các ngươi đến ốc đảo Số Một trước, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
- Đội trưởng, nếu như vậy thì sẽ có rất nhiều hàng hóa bị hư.
Có thương nhân không khỏi lo lắng nói.
Hàng hoá lần này có không ít trái cây và rau xanh, còn có thảo dược quý trọng, phải mới mẻ thì mới bán được giá cao.
- Câm miệng, nếu như không nhờ mấy vị đại nhân này thì chúng ta đều đã chết cả rồi, ngươi còn ở đó lo hàng hóa bị hỏng, mặc kệ nó!
Ma Văn Nhĩ trầm giọng quát lớn.
Người nọ há miệng, thức thời không nói gì nữa.
- Đội trưởng nói rất đúng.
Tên còn lại lên tiếng trấn an.
- Không cần phiền toái như vậy, tất cả cùng đi là được.
Mục Lương hời hợt nói.
- Đúng rồi, mọi người có thể đi cùng nhau.
Khóe môi của Hồ Tiên hơi cong lên.
…….
Ma Văn Nhĩ mờ mịt trong chốc lát, nhìn Hồ Tiên nghi ngờ đột nhiên hỏi:
- Các hạ nói vậy là có ý gì?
Mục Lương bình tĩnh nói:
- Ngươi chỉ cần phụ trách chỉ đường, ta sẽ mang theo các ngươi đến ốc đảo Số Một.
Tên thương nhân đầu trọc sốt ruột nói:
- Không được, bây giờ chúng ta không có nước, cần phải đi ốc đảo Số Bảy bổ sung nước ngọt trước đã!
- Đúng vậy, cho dù chúng ta đi đường không ngừng nghỉ đến ốc đảo Số Một thì nhanh nhất cũng phải mất năm ngày!
Một vị thương nhân khác lắc đầu.
Hắn nghiêm túc nói:
- Bây giờ, chúng ta đang đã không có nước, ở vào tình thế như vậy, dù cho nửa ngày cũng chưa chắc có thể kiên trì nổi.
- Đại nhân, chúng ta đã hai ngày chưa uống giọt nước nào rồi.
Ma Văn Nhĩ khổ sở nhìn về phía Mục Lương.
Bờ môi của hắn đã rạn nứt, nhìn đúng là rất lâu không có uống nước.
Đáy mắt của Diêu Nhi hiện lên một tia không đành lòng, nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ, bọn họ không có nói sai.
- Ta biết.
Mục Lương nhàn nhạt lên tiếng.
Anh nhìn về phía đám người, bình thản nói:
- Nước phải không, cái này không thành vấn đề.
- Cái gì?
Đám người sửng sốt một chút, ngay sau đó bọn họ dồn dập trợn to hai mắt.
- Nước tới.
Mục Lương giơ tay lên cách không trảo một cái, nguyên tố nước xung quanh nhanh chóng hội tụ lại.
Tuy nguyên tố nước trong sa mạc không nhiều nhưng sâu trong lòng đất vẫn phải có.
- Ông ~~~
Sa mạc lay động, ngay sau đó từng cột nước phá cát mà ra, nước mát phun ở trên mặt mọi người lập tức khiến bọn hắn đều tỉnh táo lại.
- Nước, thật nhiều nước!
Ma Văn Nhĩ há to mồm, nghẹn họng nhìn trân trối cột nước không ngừng phun trào kia.
Hắn nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, hô to:
- Các ngươi thất thần cái gì nữa, mau tiếp nước đi!
- Vâng!
Các thương nhân vội vàng lấy ra túi da thú tiếp nước.
Chỉ sau mấy phút thì toàn bộ túi nước đã được rót đầy, nếu dùng tiết kiệm thì đủ để sử dụng nửa tháng.
- Đủ chưa?
Giọng nói nhàn nhạt của Mục Lương vang lên.
- Đủ rồi, đủ rồi.
Khuôn mặt Ma Văn Nhĩ lộ ra thần sắc vui mừng, kích động hành lễ:
- Cảm ơn đại nhân.
Mục Lương liếc nhìn hắn, bình tĩnh nói:
- Thu dọn một chút, chúng ta mau chóng xuất phát.
- Vâng.
Ma Văn Nhĩ gật đầu thật mạnh, lại không hề có dị nghị.
Hắn xoay người triệu tập tất cả thương nhân trong đội, bắt đầu rửa sạch đất cát trên hàng hóa và tiến hành cột chắc lại.
Vì để tăng tốc, Ma Văn Nhĩ còn lấy ra cỏ khô mới mẻ đút cho Rùa Cát để nó bổ sung thể lực, tăng lên tốc độ đi đường.
Có thương nhân kéo lại Ma Văn Nhĩ, nhỏ giọng hỏi:
- Đội trưởng, chúng ta thật sự phải lên đường đến ốc đảo Số Một sao?
- Ừm, có vấn đề gì không?
Ma Văn Nhĩ liếc nhìn tên thuộc hạ kia.
- Không có, chỉ là như vậy mọi người sẽ rất mệt.
Người nọ cười ngượng ngùng mấy tiếng nói.
Ma Văn Nhĩ híp mắt lại, hỏi với giọng điệu bình tĩnh:
- Mệt hay chết, ngươi chọn cái nào?
Nếu Mục Lương không ra tay thì bọn hắn đều đã chết, chớ đừng nói tới việc có mệt hay không.
- Ta cảm thấy vẫn là mệt một chút tốt hơn.
Người nọ lúng túng cười xấu hổ vài tiếng, xoay người làm bộ rất bận rộn.
- Hừ.
Ma Văn Nhĩ hừ lạnh một tiếng.
Mười phút trôi qua nhanh chóng, các thương nhân đều sửa sang lại hàng hóa xong xuôi.
Hàng hoá trên người con Rùa Cát lớn nhất đều bị tháo xuống, chuẩn bị để đám người Mục Lương sử dụng, đây là sự tôn trọng của thương đội đối với ân nhân cứu mạng.
Ma Văn Nhĩ nhìn về phía Mục Lương, cung kính nói:
- Đại nhân, có thể xuất phát rồi.
- Ừm, vậy lên đường đi.
Mục Lương gật đầu một cái, mang theo ba người Hồ Tiên đáp xuống trên lưng con rùa lớn nhất.
Ma Văn Nhĩ ngồi ở sau đầu Rùa Cát, lắc chuông đồng trong tay để ra lệnh Rùa Cát đi tới.
- Keng keng keng ~~~
Những con Rùa Cát này đều được thuần hóa, chỉ cần dựa vào chuông đồng để ra lệnh.
Nhóm Rùa Cát đứng lên, bước đi trầm ổn về phía trước đi.
Mục Lương cau mày, trầm giọng nói:
- Tốc độ quá chậm.
- Đại nhân, đây đã là tốc độ nhanh nhất của Rùa Cát rồi.
Ma Văn Nhĩ bất đắc dĩ nói.
Tốc độ di động của Rùa Cát không tính là rất chậm, nhưng so sánh với ma thú có thể thuần hóa khác ví dụ như Lợn Tám Răng Nanh, Thú Một Sừng, vân vân… thì tốc độ của Rùa Cát đúng là chậm hơn nhiều.
Tuy tốc độ di động của nó hơi chậm nhưng lại rất thích hợp di động trong sa mạc, bốn chân cường tráng và vỏ rùa sẽ không rơi vào hố cát, hành tẩu cũng rất ổn định.
Rùa Cát có thể không uống nước thời gian dài, ăn no một bữa là có thể không ăn uống vài ngày, xác ngoài cứng rắn còn có thể bảo hộ thương nhân, lúc gặp phải bầy ma thú tập kích thì mức độ thương vong có thể giảm mạnh.
- Dừng lại đi.
Mục Lương đột nhiên nói.
Ma Văn Nhĩ há miệng, cuối cùng vẫn là nghe lời lắc chuông đồng trong tay.
- Keng keng keng ~~~
Nhóm Rùa Cát đều nghe lời ngừng lại, các thương nhân nghi ngờ nhìn về phía Ma Văn Nhĩ và đám người Mục Lương.
- Ngồi yên.
Mục Lương căn dặn một câu, rồi giơ tay lên, thi triển năng lực bao trùm đất cát xung quanh.
- Loạt soạt loạt soạt ~~~
Cát dưới chân rùa lưu động, đẩy bọn họ di chuyển về phía trước, tốc độ nhanh hơn gấp mười lần so với lúc Rùa Cát tự hành tẩu.
- A.. A.. A.. ~~~
Có thương nhân hét lên một tiếng, hiển nhiên là bị hù dọa bởi cảnh tượng trước mắt.
Yết hầu của Ma Văn Nhĩ nhấp nhô, tầm nhìn trước mặt không ngừng phóng đại, chỉ trong thời gian mấy hơi thở mà bọn hắn đã tiến lên hơn trăm mét.
- Vẫn là quá chậm.
Mục Lương nhíu mày.
Anh vốn dĩ muốn mang theo thương đội Nhảy Vọt Ám Ảnh, lại sợ làm như vậy sẽ đánh mất phương hướng, làm cho Ma Văn Nhĩ không tìm được con đường đến ốc đảo số một, lúc này mới bỏ đi ý niệm trong đầu.