Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 152 - Chương 2798 - Người Bất Hủ Giáo Xuất Hiện.

Chương 2798 - Người Bất Hủ Giáo Xuất Hiện.
Chương 2798 - Người Bất Hủ Giáo Xuất Hiện.

Ma Văn Nhĩ nói với giọng run run:

- Đại nhân, tốc độ này đã là rất nhanh rồi.

Với tốc độ bây giờ, chỉ cần một ngày là có thể đến ốc đảo Số Một, tiết kiệm được những bốn ngày so với thời gian dự tính ban đầu.

- Không, vẫn còn quá chậm.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

Anh hơi chuyển động suy nghĩ, nhóm Rùa Cát bay lên, mất đi ảnh hưởng ma sát bởi hạt cát, tốc độ tiến tới của thương đội lại tăng thêm nữa.

- A.. A.. A.. ~~~

Trong thương đội lại có người thét chói tai, không ngồi vững suýt nữa lăn xuống lưng rùa.

Vẻ mặt của Mục Lương không thay đổi, đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú về phía trước, làm cho thương đội bảo trì di động với tốc độ cực nhanh, chuyện này với anh mà nói chỉ là việc nhúc nhích ngón tay.

- Tất cả ngồi vững vàng, ta chuẩn bị tăng tốc đây.

Giọng nói của vang lên bên tai hắn mọi người.

- Cái gì, còn muốn tăng tốc nữa sao?

Các thương nhân kinh ngạc thốt lên, ngay sau đó vội vã bắt lấy sợi dây cố định hàng hóa ở cạnh, không ai muốn nếm thử cảm giác bị văng ra khỏi lưng rùa.

Mục Lương không quay đầu lại, khống chế trọng lực làm cho tốc độ di động của thương đội nhanh hơn, cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi về phía sau.

- Vù vù vù ~~~

Tiếng gió rít gào, hạt cát bay tới đều bị màn chắn vô hình ngăn cản ở bên ngoài.

Ma Văn Nhĩ lo sợ nuốt nước bọt, nỗ lực nhìn chằm chằm cảnh vật trước mặt, rất sợ nhận lầm đường.

Ly Nguyệt lạnh lùng hỏi:

- Phương hướng đi tới đúng không?

- Đúng, đúng vậy.

Ma Văn Nhĩ lắp bắp đáp.

Tốc độ di động quá nhanh, hắn phải cố hết sức nhìn kỹ mới có thể nhận rõ tuyến đường đi.

Hồ Tiên lười biếng ngáp một cái, xoay người lại bảo tiểu hầu gái:

- Diêu Nhi, lấy chút bánh ngọt ra đây đi.

- Vâng.

Diêu Nhi ngoan ngoãn lên tiếng, lấy ra hộp đồ ăn từ bên trong ma cụ không gian, sau khi mở ra lộ ra từng khối bánh ngọt tinh xảo.

Hồ Tiên cầm lấy một khối, cắn một miếng nhỏ thưởng thức, sau đó nhét phần còn lại vào miệng Mục Lương.

- ...

Khóe mắt của Ma Văn Nhĩ giật một cái, bầu không khí thảnh thơi này là cái quái gì vậy?

……….

- Vù vù vù ~~~

Sâu trong vương quốc Cát, trong sa mạc mênh mông vô bờ có một mảnh nhỏ xanh biếc, đó là ốc đảo Số Một.

Vương quốc Cát có trên trăm ốc đảo, trong đó ốc đảo Số Một là lớn nhất, chiếm diện tích bằng một toà đại thành.

Sâu bên trong ốc đảo Số Một có một hồ nước thiên nhiên, đó là nguồn nước duy nhất ở đây, người sinh sống ở ốc đảo này đều dựa vào hồ nước kia.

Vương cung của vương quốc Cát nằm chính giữa hồ nước, nữ vương vương quốc Cát ở nơi đó.

Nữ vương vương quốc Cát rất thần bí, cực ít người gặp qua nàng, chỉ biết nữ vương là nữ xà, thực lực mạnh mẽ và có năng lực thần bí.

Phần lớn thời gian nữ vương đều ở trong cung điện giữa hồ, bình thường ra ngoài cũng là ngồi trong xe thú kiệu liễn, không người có thể nhìn thấy dung nhan của nữ vương.

Phần lớn dân chúng sinh hoạt trên ốc đảo đều thuộc tộc Người Rắn, sau đó số người còn lại mới là người thú, còn có một phần ít là nhân loại.

Nhân loại sống ở ốc đảo Số Một đa số là thương nhân, bọn hắn kinh doanh nhà trọ, quán trà, v.v… mang đến những thứ mới lạ và thức ăn bên ngoài cho các người thú ở chỗ này.

Quán Rượu Huyền Đinh được xây ở bên hồ, nó là một kiến trúc làm bằng gỗ, tổng cộng có sáu tầng, từ lầu ba trở lên là có thể nhìn thấy cung điện giữa hồ xa xa.

Quán Rượu Huyền Đinh là do thương nhân nhân loại xây dựng, ở đây bán rượu, nước cùng với các loại thực phẩm như thịt, rau xanh, trái cây với giá cả đắt đỏ.

Lúc này ở lầu bốn Quán Rượu Huyền Đinh, tại chỗ ngồi gần bên hồ có ba người mặc áo choàng đen ngồi vây quanh một cái bàn, cả ba nhìn thẳng vào cung điện giữa hồ, nhỏ giọng mật đàm cái gì đó.

- Khi nào ra tay đây?

Giọng nữ khàn khàn vang lên, người mặc áo choàng đen ngồi bên trái hỏi.

- Không vội, chờ khi nào trời tối lại tính tiếp.

Một người mặc áo choàng đen khác lên tiếng, lần này là giọng nam trầm thấp tối tăm.

- Đúng vậy, trời tối mới có thể trà trộn vào cung điện, hiện tại đi qua đó sẽ quá thu hút sự chú ý.

Người mặc áo choàng đen cuối cùng lên tiếng, đồng dạng là một nam nhân, nghe giọng nói trẻ tuổi nhất trong ba người.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân truyền đến, nhân viên bưng thức ăn lên lầu.

- Ba vị, thịt chiên mà các ngươi gọi đây.

Hắn đặt khay thịt chiên lên mặt bàn, mùi cháy khét kia khiến người ta không còn cảm giác ăn uống.

Ba người mặc áo choàng đen trầm mặc không nói gì, chờ đến khi nhân viên rời đi thì bọn họ mới xốc mũ trùm xuống, nhìn miếng thịt chiên cháy đen trong khay, tiếp tục trầm mặc.

- Thứ này thật sự có thể ăn sao?

Giọng nói lạnh lùng vang lên, lão bà duy nhất trong ba người lên tiếng.

Một vị lão giả khác trầm giọng nói:

- Không ăn được thì cũng phải ăn, nếu không thì nhịn đói.

- Chết tiệt, ở nơi cứt chim cũng không có này!

Thanh niên bĩu môi, cầm dao nhỏ cắt thịt chiên, từ vị trí cắt mở là có thể thấy được thịt cháy khô ở bên trong bằng mắt trần.

- Nhịn một chút đi, tất cả cũng là vì trường sinh.

Lão bà nói với giọng khàn khàn.

Thanh niên trợn mắt, kiêu căng nói:

- Hừ, cái gì cũng là vì trường sinh.

Cả ba đều là người của Bất Hủ Chúng và là Phụng Giả có địa vị khá cao, lần này tới ốc đảo Số Một vương quốc Cát là để thu thập tài liệu nghiên cứu cho viện nghiên cứu Trường Sinh.

Loại chuyện này vốn dĩ nên là Hầu Giả đi làm, có điều thực lực của Hầu Giả thông thường quá thấp, cho nên mới phải phân phó Phụng Giả đi làm nhiệm vụ.

Mục tiêu lần này của bọn hắn chính là vua của tộc Người Rắn, cũng chính là nữ vương của vương quốc Cát.

Truyền thuyết nói rằng nữ vương của tộc Người Rắn đã sống hơn một ngàn năm, là sự tồn tại gần gũi với trường sinh nhất, nếu như bọn hắn lấy được máu của nữ vương Người Rắn thì sẽ có tác dụng cực lớn cho việc nghiên cứu trường sinh.

Có Bất Hủ Giả cung cấp tin tình báo, nữ vương tộc Người Rắn xác thực sống hơn một ngàn năm, lúc này mới khiến người của viện nghiên cứu Trường Sinh động tâm.

Lão bà híp mắt lại, hỏi với giọng khàn khàn:

- Thế nào, ngươi không có hứng thú đối với trường sinh à?

Thanh niên lạnh lùng nói:

- Đương nhiên là cảm thấy hứng thú rồi, nếu không thì ta trở thành Phụng Giả làm gì, hơn nữa còn đồng ý đi với các ngươi đến nơi cứt chim cũng không có này!

- Nếu là như thế, vậy thì nhịn một chút đi.

Lão giả lên tiếng ngăn lại hai người đấu võ mồm.

Thanh niên hừ lạnh lên tiếng:

- Hừ, đúng là ta cảm thấy hứng thú đối với Trường Sinh, nhưng cũng không cảm thấy việc mình chịu khổ hiện tại là vì Trường Sinh.

Bình Luận (0)
Comment