- Lợi hại như vậy sao!?
Y Xà nghe thấy lời này, đôi mắt của cô lập tức sáng ngời.
Vưu Phi Nhi ngây thơ nói:
- Hì hì, đúng là rất lợi hại, nhưng đúng vào lúc này thì ma dược không quá ổn định, phải thay đổi phối phương khác mới được.
Ma dược mới nghiên cứu ra có tính ổn định rất kém cỏi, chỉ cần ngưng khuấy thì nước thuốc sẽ lập tức đông lại, nếu như nước thuốc hoàn toàn đông lại thành băng, nghĩa là phần ma dược này đã bị hỏng.
- Cần ta giúp một tay sao?
Y Xà thanh thúy hỏi.
Vưu Phi Nhi từ chối:
- Không cần đâu, ngươi tiếp tục nghiên cứu của mình đi.
Trên tay Y Xà cũng có hạng mục nghiên cứu, đó là một loại dược vật sử dụng trong bệnh viện, một loại ma dược an thai có thể giúp phụ nữ mang thai ổn định hơn.
- Được rồi, khi nào cần ta giúp thì nhớ nói đấy.
Y Xà dịu dàng nói.
- Được.
Vưu Phi Nhi lên tiếng.
- Cộc cộc cộc ~~~
Cửa phòng Sở Nghiên Cứu bị gõ, giọng nói của Cầm Phi Nhi vang lên:
- Tiểu thư Vưu Phi Nhi, ngươi vẫn còn làm việc sao?
- Vào đi.
Vưu Phi Nhi lên tiếng, trong lòng suy đoán là tiểu hầu gái tới đây để đưa bữa tối.
- Cọt kẹt ~~~
Cửa thư phòng bị đẩy ra.
Cầm Phi Nhi đi vào Sở Nghiên Cứu, nói ngay vào điểm chính:
- Tiểu thư Vưu Phi Nhi, bệ hạ đã xong việc đi ra ngoài, ngài ấy bảo ta tới gọi tiểu thư tới nhà ăn dùng cơm với mọi người.
- Mục Lương xong việc rồi à!?
Đôi mắt màu vàng kim của Vưu Phi Nhi sáng lên.
- Ừ đúng rồi.
Cầm Phi Nhi cười tươi như hoa gật đầu.
Vưu Phi Nhi vội vàng gật đầu nói:
- Ta biết rồi, bữa tối ta sẽ đến nhà ăn.
Cầm Phi Nhi nhắc nhở:
- Được rồi, bảy giờ mọi người sẽ bắt đầu dùng bữa.
- Ta biết rồi.
Vưu Phi Nhi đáp lời, ngước mắt liếc nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, bây giờ là sáu giờ tối.
Cầm Phi Nhi xoay người rời khỏi, khi cửa phòng Sở Nghiên Cứu đóng lại thì cô gái tóc vàng cảm nhận được một tia khí lạnh, cô vội vàng xoay người nhìn về phía bình lưu ly, thuốc bên trong đã đông lại thành khối băng, khí lạnh tản ra khắp xung quanh.
- Xong rồi, lại thất bại.
Cô thở dài một hơi, lo nói chuyện với tiểu hầu gái đã quên mất tiếp tục khuấy nước thuốc.
Y Xà nhắc nhở:
- Ngày mai lại tiếp tục nghiên cứu, ngươi nên đi tắm rửa, chuẩn bị đi ăn tối.
- Ta cần tắm rửa sao?
Vưu Phi Nhi chớp mắt.
Y Xà nói với vẻ mặt nghiêm túc:
- Đương nhiên, ngươi đã hai ngày chưa tắm rửa rồi, mỗi ngày đứng ở bên trong Sở Nghiên Cứu, tiếp xúc nhiều nước thuốc và thảo dược như vậy, cơ thể bốc mùi sắp thối tới nơi rồi.
- ....
Vưu Phi Nhi nghe vậy khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, vội vã cúi đầu ngửi đồ bảo hộ trên người, quả nhiên có một luồng mùi vị phức tạp, loáng thoáng còn có chút khó ngửi.
- Có phải rất khó ngửi đúng không.
Trong mắt của Y Xà hiện ra ý cười.
- Đừng nói nữa, ta lập tức đi tắm.
Gương mặt của Vưu Phi Nhi càng đỏ hơn, xoay người cởi đồ bảo hộ rồi chạy như bay về phía phòng tắm.
Y Xà cười lắc đầu, nhặt lên đồ bảo hộ của cô gái cột tóc hai chùm rồi treo trên giá ở cửa ra vào, tiểu hầu gái sẽ đến lấy đi và giặt sạch.
Vưu Phi Nhi tắm rửa xong xuôi, thay quần áo sạch sẽ đi đến nhà ăn, Ngải Lỵ Na và đám người Mễ Á đã có mặt đông đủ.
- A, Vưu Phi Nhi.
Ngải Lỵ Na hơi nhướng mày, bất ngờ nhìn cô gái cột tóc hai chùm đang đi tới.
Vưu Phi Nhi trợn trắng mắt với cô gái tóc hồng, hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Thế nào, nhìn thấy ta thật bất ngờ à?
Ngải Lỵ Na cười tươi như hoa nói:
- Đúng vậy, bình thường mười ngày nửa tháng không thấy được ngươi một lần, đêm nay ngươi ra tới đương nhiên khiến ta bất ngờ rồi.
Vưu Phi Nhi hất cằm lên, kiêu ngạo nói:
- Ta làm nghiên cứu, đương nhiên là bận rộn.
- Phải phải phải, người bận rộn mau ngồi đi.
Ngải Lỵ Na cười rồi kéo ra ghế bên cạnh.
Vưu Phi Nhi yêu kiều hừ một tiếng rồi ngồi xuống, đôi mắt đảo qua đám người, ngây thơ hỏi:
- Mục Lương đâu rồi?
- Hắn vẫn còn ở thư phòng, chắc sắp tới rồi.
Ly Nguyệt nhẹ giọng đáp.
- Ồ...
Vưu Phi Nhi lên tiếng.
Ngải Lỵ Na đảo mắt một vòng, hỏi:
- Đúng rồi, lần trước ngươi nói muốn tạo sự bất ngờ cho Mục Lương, bây giờ có thể lấy ra chứ?
- Không vội, chờ cơm nước xong ta lại đưa cho Mục Lương.
Vưu Phi Nhi ngây thơ nói.
- Hừ, thần bí.
Ngải Lỵ Na trợn trắng mắt.
Vưu Phi Nhi nói tránh sang chuyện khác:
- Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ đâu, hôm nay còn chưa kết thúc huấn luyện sao?
- A, ngươi còn chưa biết chuyện của Hi Bối Kỳ à?
Ngải Lỵ Na sửng sốt.
- Hi Bối Kỳ xảy ra chuyện gì?
Giống với Vưu Phi Nhi sửng sốt.
- .... Chuyện này.
Khóe miệng của Ngải Lỵ Na miệng giật giật, muốn nói lại thôi.
Những người khác không nói gì, bày ra dáng vẻ không biết giải thích như thế nào.
- Mau nói nha, Hi Bối Kỳ bị làm sao vậy?
Vưu Phi Nhi lo lắng, đôi mắt màu vàng kim mở to nhìn các cô gái.
- Hi Bối Kỳ chết rồi.
Ngải Lỵ Na giải thích ngắn gọn.
- Cái gì!?
Vưu Phi Nhi đùng một tiếng đứng bật dậy, đôi mắt màu vàng óng trợn to, khuôn mặt tràn ngập vẻ khó có thể tin.
Ly Nguyệt nhẹ giọng trấn an:
- Ngươi chớ khẩn trương, Hi Bối Kỳ còn có thể hồi sinh, hiện tại đã được trồng ở hậu hoa viên rồi, qua tám ngày sau là có thể nhìn thấy cô ấy.
- Có thể hồi sinh, trồng ở hậu hoa viên?
Vưu Phi Nhi dấu hỏi đầy đầu, nhưng sự lo lắng trong lòng lại giảm bớt vài phần.
Ngải Lỵ Na hắng giọng một cái, thuật lại cặn kẽ chuyện đã xảy ra, cô nghiêm túc bảo:
- Sự tình chính là như vậy, mấy ngày nay ngươi đều bận rộn ở trong Sở Nghiên Cứu, cho nên chúng ta không có cơ hội nói với ngươi biết.
- Đáng ghét, xảy ra chuyện lớn như vậy mà không ai nói cho ta, nếu ta không ra ngoài thì vẫn luôn chẳng hay biết gì rồi.
Vưu Phi Nhi vỗ mặt bàn.
Cô thở phì phò véo má của cô gái tóc hồng, ước gì có thể véo xuống một khối thịt trên mặt đối phương.
- Ta đâu có cố ý.
Ngải Lỵ Na hậm hực nói.
Vưu Phi Nhi hừ lạnh một tiếng:
- Không được, một chút nữa ngươi theo ta đi xem Hi Bối Kỳ.
- Tốt, ăn xong cơm tối rồi chúng ta lại đi.
Ngải Lỵ Na lên tiếng trấn an.
- May mắn là có Mục Lương ở đây, nếu không thì...
Vưu Phi Nhi nói tới phân nửa thì dừng lại, không dám suy nghĩ chuyện phía sau, sợ bản thân không thể tiếp thu được.
- Được rồi, hiện tại đã không sao rối.
Ngải Lỵ Na vỗ vai bạn tốt.
- Cộp cộp cộp ~~~
Tiếng bước chân vang lên, Mục Lương đi vào nhà ăn.
- Có chuyện gì vậy?
Anh kinh ngạc nhìn về phía Vưu Phi Nhi, thấy trên mặt của cô vẫn còn vẻ sợ hãi, không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Vưu Phi Nhi đứng dậy, sốt ruột hỏi:
- Mục Lương, Hi Bối thật sự không xảy ra chuyện gì chứ?
Trên mặt của Mục Lương lộ ra biểu cảm bừng tỉnh, hiểu rõ phản ứng vừa rồi của cô gái tóc vàng là như thế nào, lên tiếng an ủi:
- Không sao đâu, mấy ngày nữa ngươi có thể thấy cô ấy rồi.
- Vậy là tốt rồi.
Vưu Phi Nhi thở phào nhẹ nhõm một hơi, lời Mục Lương nói thì cô tin tưởng không chút nghi ngờ.