- Không cần lo lắng, Hi Bối Kỳ đang rất tốt.
Mục Lương ôn hòa nói.
Ánh mắt của Vưu Phi Nhi lóe lên, cô nhìn Mục Lương rồi lại vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác, ngây thơ nói:
- Ừ đúng rồi, có những lời này của ngươi thì ta an tâm rồi.
Đôi mắt của Mục Lương mang theo ý cười, cô gái cột tóc hai chùm vẫn xấu hổ không dám nhìn thẳng hắn như trước kia.
- Tất cả ngồi xuống đi.
Hắn ngồi xuống nói.
Các cô gái ngồi xuống lần nữa, nhìn thức ăn đầy bàn đều đã đói bụng.
- Ăn đi.
Mục Lương cầm đũa lên bắt đầu dùng cơm.
- Ngao ô ~~~
Vưu Phi Nhi không có khách khí, gắp lên một khối thịt gần mình rồi cho vào miệng, ăn ngấu nghiến không hề có hình tượng thục nữ.
Đối với cô gái tóc vàng mà nói thì không tồn tại chuyện thục nữ hay không thục nữ, trong lòng cô căn bản không có khái niệm này.
Đôi mắt của Mục Lương hiện ra ý cười, cho dù ăn bao nhiêu món ngon thì các cô gái vẫn trăm ăn không ngán, mỗi một bữa ăn thoạt nhìn đều giống như là đang ăn bữa tiệc lớn.
Vưu Phi Nhi nuốt thức ăn trong miệng xuống, hỏi:
- Phi Nhan đâu rồi?
Ba Phù giải thích:
- Đêm nay Không Quân có huấn luyện ban đêm nên tiểu thư Phi Nhan không trở lại ăn tối.
Trời vừa mới mờ tối thì Nguyệt Phi Nhan đã dùng Trùng Cộng Hưởng liên lạc Khu Vực Trung Ương, dặn tiểu hầu gái chăm sóc tốt Nấm Kỳ Huyễn Hi Bối Kỳ, thuận tiện nói một câu không trở lại dùng bữa tối, tránh làm mọi người lo lắng.
- Hóa ra là như vậy.
Vưu Phi Nhi chậm rãi gật đầu.
Ngải Lỵ Na phun xương trong miệng ra ngoài, đảo mắt một vòng, vừa định nhân lúc nhiều người hỏi cô gái cột tóc hai chùm chuẩn bị sự bất ngờ gì thì lại có người mở miệng trước.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:
- Mục Lương, chúng ta có nên nói cho Hi Đức Vưu Kỳ biết chuyện về Hi Bối Kỳ không?
Mục Lương đang nhai thức ăn, nghe vậy nuốt miếng thịt trong miệng xuống, suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói:
- Ừm, vẫn phải là nói với hắn một tiếng.
Hi Đức Vưu Kỳ là lão tổ của Hi Bối Kỳ, thiếu nữ cũng là tiểu công chúa của gia tộc Dạ Nguyệt, xảy ra chuyện không có lý do không báo cho đối phương biết một tiếng.
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Hiện tại thành Dạ Nguyệt không yên bình, Hư Quỷ công thành cả ngày lẫn đêm, bây giờ nói chuyện Hi Bối Kỳ cho hắn biết thì sẽ có ảnh hưởng đến hắn hay không?
Mục Lương bình thản nói:
- Ta sẽ đích thân nói với hắn.
- Cũng tốt, nếu là ngươi nói thì Hi Đức Vưu Kỳ sẽ tin tưởng hơn.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.
Ngải Lỵ Na nhỏ giọng nói:
- Nếu hắn không nghe thì đánh một trận là tốt rồi.
- Đừng bạo lực như vậy.
Hồ Tiên trợn trắng mắt với cô gái tóc hồng.
Ngải Lỵ Na chớp mắt, nhìn chằm chằm cô gái đuôi Hồ Ly với ánh mắt như thể nhìn thấy quái vật.
- Ánh mắt đó là sao, ngươi muốn ăn đòn phải không?
Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên híp lại.
- Ăn cơm, ăn cơm thôi nào.
Ngải Lỵ Na lấy lại tinh thần, vội vã vùi đầu ăn ngấu nghiến.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Vậy thì chờ sau khi ăn cơm xong ta đi liên lạc thành Dạ Nguyệt nhìn xem tình huống thế nào, nếu như bên đó không gấp gáp thì sẽ đưa ngươi trò chuyện với Hi Đức Vưu Kỳ.
- Tốt, ngươi an bài đi.
Mục Lương lên tiếng.
Hắn nói xong nhìn về phía cô gái tóc hồng, ánh mắt mang theo dò hỏi:
- Mới vừa rồi ngươi muốn nói gì thế?
Đôi mắt đẹp của Ngải Lỵ Na cong cong, cười tươi như hoa nói:
- Lần trước ngươi ở trong phòng làm việc, Vưu Phi Nhi có chuẩn bị cho ngươi một bất ngờ, đáng tiếc ngươi không thấy được.
- Một bất ngờ à?
Mục Lương hơi nhướng mày nhìn về phía cô gái cột tóc hai chùm.
Khuôn mặt xinh đẹp của Vưu Phi Nhi ửng đỏ, quay đầu len lén trừng cô gái tóc hồng.
- Hì hì.
Đôi mắt của Ngải Lỵ Na hiện ra ý cười, không thèm để ý tới bạn tốt đang nhìn mình chằm chằm.
Vưu Phi Nhi nhanh chóng ngước mắt liếc nhìn Mục Lương, sau đó lại cúi đầu nói:
- Cái đó….Chờ sau khi bữa tối kết thúc thì ta lại nói.
- Được, ta rất chờ mong.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Ta cũng rất chờ mong.
Hồ Tiên quyến rũ mở miệng.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười:
- Ta cũng vậy, nó sẽ là thứ tốt gì đây?
- Chỉ là ma dược mới mà thôi, các ngươi sẽ không cảm thấy hứng thú đâu.
Vưu Phi Nhi vội vàng nói.
- Ma dược mới à, vậy thì ta lại càng cảm thấy hứng thú hơn.
Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên lấp loé, cười tươi như hoa nhìn thiếu nữ.
- ....
Vưu Phi Nhi cắn môi dưới.
Cô u oán liếc nhìn cô gái tóc hồng, bàn tay vỗ vỗ bắp đùi của đối phương, sau đó lấy tư thế sét đánh không kịp bịt tai véo một cái thật mạnh.
- Ui ~~~
Ngải Lỵ Na hít hà một hơi, đôi mắt hồng nhạt trừng rất lớn, nhìn người bạn thân ngồi bên cạnh với ánh mắt khiếp sợ.
- Có chuyện gì vậy, ngươi cảm thấy không thoải mái à?
Vưu Phi Nhi hỏi thăm với nụ cười như có như không.
Cô tỏ vẻ quan tâm hỏi thăm:
- Có muốn ta làm chút bí dược cho ngươi uống không?
Khóe miệng Ngải Lỵ Na co giật, nghiêm trang nói:
- Không cần đâu, ta sợ bị ngươi đầu độc.
- Sao ngươi có thể suy nghĩ về ta như vậy chứ.
Vưu Phi Nhi nghiến răng.
Các cô gái đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều có chút buồn cười.
Bữa cơm kết thúc trong bầu không khí náo nhiệt vui cười, tiểu hầu gái bắt đầu thu dọn chén đũa, Ly Nguyệt và những người khác tản ra đi làm việc của mình.
Vưu Phi Nhi còn ngồi tại chỗ, ngón tay nắm đuôi tóc cuộn lại thành từng vòng.
- A, tiểu thư Vưu Phi Nhi, không phải ngươi muốn đi tìm bệ hạ à?
Ba Phù Đang dọn dẹp chén đũa quan tâm hỏi.
- Ta tính chờ thêm một chút nữa.
Vưu Phi Nhi nhỏ giọng nói.
Ba Phù săn sóc nhắc nhở:
- Tiểu thư Vưu Phi Nhi, tối nay bệ hạ bề bộn nhiều việc, sau đó còn phải liên lạc với Hi Đức Vưu Kỳ các hạ, nếu hiện tại ngươi không đi thì rất có thể tối nay sẽ không nói được vài câu đâu.
- Ngươi nói cũng đúng.
Tinh thần của Vưu Phi Nhi run lên.
Cô do dự một chút, sau đó đỏ mặt chậm rì rì đứng dậy, hít một hơi thật sâu cất bước đi tới thư phòng.
Tiểu Tử trêu ghẹo nói:
- Tiểu thư Vưu Phi Nhi vẫn xấu hổ như trước.
Trong giọng nói của Tiểu Mật hiện ra ý cười:
- Đúng vậy, tiểu thư đã quen biết bệ hạ gần hai năm rồi, như thế nào vẫn còn ngượng ngùng như vậy chứ.
Nhóm tiểu hầu gái liếc nhau, sau đó một trận tiếng cười như chuông bạc vang lên.
Lúc này thì cô gái cột tóc hai chùm đã đi tới ngoài thư phòng.
- Cộc cộc cộc ~~~
Cửa thư phòng bị gõ vang, bên trong truyền ra giọng nói của Mục Lương:
- Vào đi.
- Cọt kẹt ~~~
Vưu Phi Nhi đẩy cửa mà vào, Mục Lương đang phê duyệt văn kiện mới, Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên ngồi ở hai bên trái phải.
Thiếu nữ đi vào, ba ánh mắt lập tức rơi ở trên người cô.
- Ngươi ngồi xuống trước đi.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Tốt.
Vưu Phi Nhi ngoan ngoãn đáp một tiếng, cúi đầu ngồi xuống ghế dựa mềm.
- Tiếp tục đi.
Mục Lương nhìn về phía cô gái đuôi Hồ Ly.