Hồ Tiên thu liễm ý cười nơi đáy mắt, tiếp tục lật sổ ghi chép trong tay, nói:
- Doanh thu nửa tháng nay của Thành Buôn Bán Sơn Hải khá thấp, rất nhiều thương nhân không muốn đặt hàng trong thời gian này, bọn họ đều phải chờ giải quyết xong chuyện Hư Tộc thì mới đặt đơn lại.
Mục Lương chậm rãi gật đầu nói:
- Đây là hiện tượng bình thường, nếu trong tương lai nhân loại thật sự khai chiến với Hư Tộc thì hai mảnh đại lục đều sẽ đại loạn, hiện tại đặt hàng thì sau này có thể sẽ mất cả chì lẫn chài.
Hồ Tiên quyến rũ nói:
- Ừm, tuy không có đơn đặt hàng như quần áo và rượu, nhưng mà vũ khí, dược vật, thức ăn thì vẫn có khá nhiều.
Mục Lương lạnh nhạt nói:
- Những thương nhân kia đều khôn khéo, chờ đến lúc khai chiến với Hư Tộc, vũ khí, dược vật và thức ăn mới là quan trọng nhất, cũng có thể bán ra giá tốt.
- Vũ khí thì chúng ta phải dùng tới, không có dư để bán ra, mà những tay thương nhân kia chỉ muốn trữ hàng vũ khí, sau này có thể bán lại với giá cao.
Hồ Tiên nở nụ cười lạnh lùng, nói:
- Bọn họ muốn mua, nhưng ta còn không muốn bán đâu.
Hiện tại phần lớn vũ khí mà vương quốc Huyền Vũ bán ra là vũ khí thông thường như khiên, trường mâu, đao kiếm, vân vân…
- Ừm, không bán cho bọn họ, đưa một ít đến đại lục cũ đi.
Mục Lương nhàn nhạt nói:
- Tiền tuyến sẽ cần vũ khí hơn, chiêu mộ lính đánh thuê bên đại lục mới rồi bán vũ khí cho bọn họ.
- Đúng vậy, những vương quốc kia không muốn đưa người tới tiếp viện, thế thì chúng ta bỏ số tiền lớn hấp dẫn người qua đây, cũng không bán vũ khí cho mấy đại vương quốc, đến lúc đó nhìn xem ai nóng nảy.
Hai mắt của Hồ Tiên sáng lên.
Lính đánh thuê nhiều, đối với mỗi vương quốc lớn mà nói có thể không phải là chuyện tốt.
Hơn nữa tiền chiêu mộ lính đánh thuê vẫn là do mỗi vương quốc bỏ ra, nếu không ra người vậy thì bỏ tiền đi.
…
Nguyệt Thấm Lan gật đầu nhận đồng:
- Ừm, chỉ cần bỏ ra số tiền lớn thì những tên lính đánh thuê kia hẳn là sẽ rất cam tâm tình nguyện đi giết Hư Quỷ.
- Làm thế nào mới tính là số tiền lớn?
Vưu Phi Nhi tò mò hỏi.
Mục Lương quay đầu nhìn cô một cái, ôn hòa giải thích:
- Ví dụ như vũ khí, dược vật, đồng Huyền Vũ hay đại loại như vậy.
- Đúng vậy, những thứ này cũng có thể hấp dẫn lính đánh thuê.
Hồ Tiên quyến rũ nói.
Mục Lương tiếp tục nói:
- Còn có thể mở ra quyền cư ngụ ở vương quốc Huyền Vũ, nếu bọn họ lập công lao lúc đối phó với Hư Quỷ thì sẽ được cho phép định cư tại vương quốc Huyền Vũ.
- Hả?
Đôi mắt màu vàng kim của Vưu Phi Nhi trừng lớn.
Mục Lương liếc nhìn cô một cái, bình thản nói:
- Những ai có công lao sẽ được làm thẻ căn cước vĩnh cửu, chỉ cần không phạm pháp thì chính là con dân vương quốc Huyền Vũ, hưởng thụ toàn bộ đãi ngộ của công dân bình thường.
Đãi ngộ của công dân bình thường vương quốc Huyền Vũ có rất nhiều, từ ăn, mặc, ở, đi lại đến phương diện chữa bệnh đều là những thứ mà vương quốc khác không có.
Đãi ngộ của công dân bình thường mà hắn nói sẽ bao gồm nhà ở miễn phí, chữa bệnh miễn phí, con cái có tên trong danh sách Trường Học miễn phí, phân phối công việc ổn định và nhiều thứ khác.
Nguyệt Thấm Lan thanh thúy hỏi:
- Vậy nếu như những lính đánh thuê kia không muốn thì làm thế nào?
- Vậy thì cho đồng Huyền Vũ hoặc là đồng vàng, sau đó để bọn họ trở về đại lục mới.
Mục Lương bình tĩnh đáp.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Còn nữa, người có thể lập công đều là nhân tài, nếu như bọn họ nguyện ý ở lại vương quốc Huyền Vũ thì sẽ rất có lợi cho chúng ta, có lợi cho sự phát triển của vương quốc trong tương lai.
Hồ Tiên khen ngợi:
- Miễn phí đạt được lượng lớn nhân tài, loại biện pháp tốt như vậy cũng chỉ có Mục Lương mới nghĩ ra được.
- Ta không làm mua bán lỗ vốn.
Khóe môi của Mục Lương cong lên.
- Ngươi mới thật sự là thương nhân.
Hồ Tiên không nhịn được nói.
- Ngươi đã quên rồi à, mới vừa bắt đầu thì Mục Lương chính là làm buôn bán đấy.
Nguyệt Thấm Lan cười trêu nói.
Khi vương quốc Huyền Vũ vẫn là thành Huyền Vũ, Rùa Đen còn nhỏ, Mục Lương đã mang theo mọi người đi tới mỗi toà đại thành để làm giao dịch.
- Cũng đúng, suýt nữa ta đã quên mất.
Hồ Tiên cười thoải mái.
- Các ngươi còn có chuyện gì nữa không?
Mục Lương buồn cười nói.
Hồ Tiên buông ra hai chân bắt chéo, thanh thúy nói:
- Không có, ngươi nói một chút chuyện chuẩn bị bước đầu cho việc chiêu mộ đi.
Mục Lương bình thản nói:
- Ta có một biện pháp, tìm người đến đại lục mới làm phát sóng chung.
- Phát sóng chung là cái gì?
Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên đồng thời đột nhiên hỏi.
Mục Lương giải thích ngắn gọn:
- Nói như thế nào đây, nó hơi chút giống phim điện ảnh, ở bên ngoài kéo màn chiếu phim, thông qua máy phát và linh khí phát sóng phóng hình ảnh lên trên màn chiếu phim cho mọi người cùng xem.
- Ngươi muốn phát sóng hình ảnh gì?
Hồ Tiên hỏi.
Mục Lương trầm giọng nói:
- Đương nhiên là hình ảnh đại lục cũ, ví dụ như hình ảnh lúc Hư Quỷ công thành, đại lục cũ hoang vu hay đại loại thế, làm cho người của đại lục mới tận mắt nhìn thấy.
Hắn muốn phát sóng tình huống của đại lục cũ, làm cho người ở đại lục mới biết được sự thật, thật sự hiểu rõ thực lực Hư Tộc, làm cho những người đó rõ ràng sự uy hiếp của Hư Quỷ đối với nhân loại lớn thế nào.
Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên chậm rãi gật đầu, hiểu rõ ý tứ của Mục Lương.
Mục Lương trầm giọng nói:
- Lúc phát sóng lại phân phó người giảng giải mối nguy hại nếu như Hư Quỷ lướt qua vương quốc Huyền Vũ, nhắc lại tình huống Vua Hư Quỷ băng qua đại lục mới đồ thành trước đó.
Làm cho chính mắt mọi người thấy được sự lợi hại của Hư Tộc, hiểu rõ nếu như vương quốc Huyền Vũ thất bại thì cảnh tượng Hư Quỷ đầy trời xâm lấn đại lục mới sẽ là tai họa nhân gian.
- Biện pháp tốt, ta sẽ sắp xếp người đi làm.
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan sáng ngời.
Mục Lương bình tĩnh nói:
- Có những chuyện này làm bước đệm, chúng ta lại chiêu mộ cường giả lần nữa, hẳn là bọn hắn sẽ rất nguyện ý.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu nói:
- Vậy thì phải lập ra hệ thống thưởng phạt, giết chết một con Hư Quỷ có thể đổi ra bao nhiêu tiền hoặc là vũ khí gì gì đó.
Chỉ cần phần thưởng đủ mê người thì những cường giả kia sẽ nguyện ý chủ động đi tiêu diệt Hư Quỷ.
- Ừm, ngươi viết một phần phương án rồi đưa cho ta.
Mục Lương bình thản nói.
- Tốt, chậm nhất là tối mai sẽ đưa ngươi.
Nguyệt Thấm Lan đồng ý một tiếng.
Mục Lương nhìn về phía Hồ Tiên, nói:
- Tiếp tục báo cáo của ngươi đi.
Hồ Tiên khép lại quyển vở trong tay, quyến rũ nói:
- Ta không còn chuyện khác.
- Vậy thì đến lượt ta.
Nguyệt Thấm Lan mở ra cuốn sổ ghi chép trong tay, bắt đầu nói lên chuyện trong vương quốc.
Mục Lương im lặng lắng nghe, khóe mắt liếc qua Vưu Phi Nhi, lúc này cô ấy đang ngồi thẳng lưng, tầm mắt vẫn luôn dính chặt sàn nhà, thoạt nhìn như là rất khẩn trương.