Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 198 - Chương 2844 - Cô Ấy Nhất Định Sẽ Hận Ta

Chương 2844 - Cô Ấy Nhất Định Sẽ Hận Ta
Chương 2844 - Cô Ấy Nhất Định Sẽ Hận Ta

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Trải qua lần nghiêm trị trước, tỉ lệ phạm tội và án kiện kì thị chủng tộc trong vương quốc đã ít hơn chín phần, nhưng mà vẫn còn có một ít kẻ ác bất chấp luật pháp, chỉ có thể bị tống vào Ngục Giam.

Mục Lương bình thản nói:

- Ừm, những tên tội phạm này cũng có thể coi là điển hình, dùng để giết gà dọa khỉ, cảnh tỉnh đám người muốn phạm tội còn lại.

Nguyệt Thấm Lan nhàn nhạt nói:

- Ta đã làm như vậy, liên tục đăng dáng vẻ của những kẻ phạm tội trên biển quảng cáo cùng với hình phạt mà bọn hắn phải đối mặt.

Ở trong hoàn cảnh đặc biệt như vương quốc Huyền Vũ, tội phạm không có tôn nghiêm, chỉ có thủ đoạn lôi đình mới có hiệu lực, vương quốc Huyền Vũ còn chưa hoàn toàn chính thức tiến vào xã hội pháp trị.

Chính bởi vì thủ đoạn như vậy mới để cho những đám người muốn phạm tội kia kiêng kỵ và sợ hãi.

- Ừm, tiếp tục đi.

Mục Lương nhẹ gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan mở sổ ra, nói tiếp một ít sự việc quan trọng trong vương quốc Huyền Vũ.

Cô nói liên tiếp nửa giờ, uống vài ly trà mới không cảm thấy khát nước.

- Đại khái là như vậy đấy.

Nguyệt Thấm Lan khép lại cuốn sổ rồi nói.

- Ừm, ta hiểu được, cứ duy trì hiện trạng bây giờ đi.

Mục Lương khẽ gật đầu.

Hắn bình thản nói:

- Chờ khi nào giải quyết xong Hư Tộc thì lại tổ chức đại hội đại biểu toàn quốc toàn dân, đàm luận kỹ về việc phát triển và điều chỉnh các ngành nghề sau này trong vương quốc.

- Đại hội đại biểu toàn quốc toàn dân?

Nguyệt Thấm Lan nghi ngờ chớp mắt.

Mục Lương giải thích ngắn gọn:

- Đơn giản mà nói chính là mở hội nghị, nhưng mà lần này người tham gia sẽ nhiều hơn, liên quan đến các ngành các nghề, cùng nhau làm cho vương quốc Huyền Vũ trở nên tốt hơn.

- Ta hiểu rồi.

Nguyệt Thấm Lan bừng tỉnh.

- Việc này không vội, chờ sau khi nhân loại thắng lợi rồi bàn sau.

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, nếu như nhân loại bại bởi Hư Tộc, như vậy cũng không cần mở đại hội đại biểu toàn quốc toàn dân gì gì đó.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu nhận đồng:

- Vâng.

- Còn có việc gì nữa không?

Mục Lương hỏi.

- Đã hết rồi.

Nguyệt Thấm Lan lên tiếng, nói xong nhìn về phía cô gái cột tóc hai chùm.

Vưu Phi Nhi cảm nhận được ánh mắt của mọi người, cô ngước mắt nhìn lên, bốn mắt nhìn nhau với Mục Lương.

- Chúng ta đã bàn xong rồi.

Mục Lương nhắc nhở.

Vưu Phi Nhi buột miệng hỏi:

- Các cô còn chưa đi sao?

Hồ Tiên hơi nhướng mày, quyến rũ hỏi:

- Thế nào? Là thứ thần bí gì mà ngay cả ta và Thấm Lan cũng không thể biết thế?

Khuôn mặt xinh đẹp của Vưu Phi Nhi đỏ lên, ấp úng nói:

- Không phải…

- Cô ấy chỉ là có chút mắc cỡ thôi.

Đôi mắt của Mục Lương hiện ra ý cười.

Nguyệt Thấm Lan nhìn dáng vẻ xấu hổ của Vưu Phi Nhi, cười hỏi:

- Cần chúng ta đi ra ngoài không?

Hồ Tiên bĩu môi hỏi:

- Thần thần bí bí, chẳng lẽ ngươi định cho Mục Lương xem thứ gì bậy bạ à?

- Không có!

Khuôn mặt xinh đẹp của Vưu Phi Nhi đỏ bừng, đôi mắt màu vàng óng trừng lớn nhìn về phía cô gái đuôi Hồ Ly.

- Được rồi, đừng trêu cô ấy nữa, chúng ta đi thôi.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan mang theo ý cười, thong thả đứng dậy.

Mục Lương nhắc nhở:

- Thấm Lan, ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai cùng ta đi bắn thử Lôi Thần.

- Tốt.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã lên tiếng.

Hồ Tiên cũng thong thả đứng lên, ánh mắt rơi vào trên người cô gái tóc vàng, nói với giọng nhạo báng:

- Nếu như là đồ tốt thì nhớ phải lấy ra chia sẻ đấy.

- Tốt.

Vưu Phi Nhi ngây thơ gật đầu.

- Cọt kẹt ~~~

Cửa thư phòng bị mở ra rồi đóng lại, hiện tại trong thư phòng chỉ cô còn lại gái cột tóc hai chùm và Mục Lương.

Vưu Phi Nhi nghe thấy tiếng đóng cửa, len lén ngước mắt liếc nhìn nam nhân ngồi trên long ỷ, tay nhỏ nắm lấy góc áo, hai mắt lại buông xuống.

Mục Lương nhìn thiếu nữ, cười hỏi:

- Bất ngờ cho ta đâu?

- Ở bên trong ma cụ.

Vưu Phi Nhi nhỏ giọng mở miệng, vươn tay sờ soạng ma cụ không gian chứa đựng gắn ở bên hông.

- Ông ~~~

Cô lấy ra một cái hộp từ bên trong ma cụ không gian, đó là một hộp lưu ly lớn cỡ bàn tay.

- Cho ngươi.

Vưu Phi Nhi đưa hộp tới trước mặt Mục Lương.

Mục Lương tò mò nhận lấy hộp, hỏi:

- Đây là cái gì thế?

- Bí dược ta mới nghiên cứu, mấy ngày hôm trước đã muốn đưa cho ngươi rồi nhưng mà ngươi vẫn luôn bận rộn.

Vưu Phi Nhi ngây thơ đáp, ánh mắt rơi vào nửa gương mặt dưới của Mục Lương dưới, cô vẫn không dám đối diện hắn như trước.

Mục Lương nghe vậy mở hộp ra, nhìn thấy từng viên thuốc nằm bên trong, mỗi viên đều lớn cỡ trái nhãn và có màu xanh lục đậm, thoạt nhìn giống như là con ruồi gãy mất đầu.

Khoé miệng của hắn giật giật, hỏi:

- Loại ma dược này có tác dụng gì?

- Đây là bí dược có thể giúp người ta biến thành Linh Thể.

Vưu Phi Nhi nói với giọng điệu nghiêm túc.

- Giúp người ta biến thành Linh Thể?

Đôi mắt thâm thúy của Mục Lương hơi sáng lên.

Vưu Phi Nhi thanh thúy nói:

- Đúng rồi, chỉ cần ăn một viên thì cơ thể sẽ biến thành Linh Thể, tránh thoát rất nhiều công kích vật lý, có thể duy trì liên tục nửa giờ.

Loại bí dược này là do cô gái tóc vàng nghiên cứu ra được trong lúc vô tình, khi mới chế tạo thì cô không biết bí dược này có ích lợi gì, sau một hồi thí nghiệm mới phát hiện được hiệu quả của nó.

Đôi mắt của Mục Lương loé sáng, trên mặt lộ vẻ vui mừng, hỏi:

- Nó có tác dụng phụ gì không?

- Tác dụng phụ à, dùng xong sẽ khiến người ta…

Khuôn mặt xinh đẹp của Vưu Phi Nhi đột nhiên đỏ lên, ấp úng cúi đầu.

Mục Lương nghi ngờ hỏi:

- Sẽ khiến người ta bị gì?

- Chính là…

Vưu Phi Nhi cắn răng, cuối cùng trên mặt lộ vẻ quyết tâm, tiến đến bên tai Mục Lương nói nhỏ vài câu, nói xong toàn bộ khuôn mặt đã đỏ như cà chua.

Mục Lương nghe xong khoé mắt không khỏi giật một cái, dở khóc dở cười nói:

- Tác dụng phụ của bí dược này thật là khiến người ta một lời khó nói hết mà.

Sau khi dùng bí dược mới sẽ khiến cho người ta trở nên lạnh nhạt, đặc biệt là về phương diện nam nữ, còn lạnh nhạt hơn cả vô dục vô cầu, hơn nữa tình huống này sẽ kéo dài ba ngày.

Vưu Phi Nhi nhỏ giọng nói:

- Có cần ta thay đổi công thức một chút, thử xem có thể giảm bớt tác dụng phụ hay không không?

Mục Lương bình thản nói:

- Nếu được thì đương nhiên là tốt, nếu như không được thì cũng không ảnh hưởng lớn.

- Có lẽ sẽ cần một chút thời gian.

Vưu Phi Nhi thấp giọng nói.

- Ừm, không vội, từ từ sẽ đến thôi.

Mục Lương dịu dàng nói.

Hắn cầm lấy một viên thuốc rồi đưa tới gần quan sát tỉ mỉ, hỏi:

- Chế tạo loại bí dược này cần những tài liệu gì?

Vưu Phi Nhi hồi tưởng lại một chút, sau đó bẻ ngón tay nói:

- Muốn dùng mười tám loại dược liệu, trong đó có chất lỏng của lá Cây Phượng Hoàng, chất lỏng của thân cây Thánh Thụ...

- Chất lỏng của lá Cây Phượng Hoàng à, có cần nhiều lắm không?

Mục Lương hỏi.

Vưu Phi Nhi thanh thúy đáp:

- Chất lỏng một chiếc lá có thể chế tạo ra hai mươi bình bí dược.

- Vậy còn tốt, nhưng chắc là không cách nào sản xuất hàng loạt được rồi.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên.

Bình Luận (0)
Comment