Cây Phượng Hoàng không phải loài cây thông thường, lá của nó đều là dùng để thi triển năng lực "Vung Lá Thành Thú", không thể dùng nhiều cho việc sản xuất bí dược được.
Anh suy đoán bí dược mới có thể khiến người ta biến thành Linh Thể rất có thể liên quan rất lớn tới chất lỏng trong Cây Phượng Hoàng.
- Đúng là không thể sản xuất nhiều, nhưng có thể dùng ở một ít hành động đặc biệt.
Vưu Phi Nhi ngây thơ nói.
- Ừm.
Mục Lương nhẹ gật đầu, nhìn viên thuốc trong tay, suy nghĩ mình nên thử thuốc một lần, nhìn xem hiệu quả cụ thể là như thế nào.
- Ngươi đã thử dùng ma pháp công kích Linh Thể chưa?
Mục Lương ôn hòa hỏi.
Vưu Phi Nhi lắc đầu nói:
- Vẫn chưa, nhưng công kích bằng độc và vật lý là vô dụng, sẽ không cách nào tạo thành thương tổn cho Linh Thể.
- Vậy thử lại lần nữa xem sao.
Mục Lương nói rồi đút viên thuốc vào trong miệng.
Đôi mắt màu vàng óng của Vưu Phi Nhi trừng lớn, ngạc nhiên nói:
- A, sao ngươi lại lấy bản thân thử thuốc chứ, nếu chị Thấm Lan và chị Hồ Tiên biết được thì các cô sẽ hận chết ta đấy!
Yết hầu của Mục Lương trượt lên xuống vài cái, nuốt thuốc viên vào trong bụng, nghe vậy hỏi theo bản năng:
- Vì sao ngươi lại nói như vậy?
- Ngươi ăn bí dược có tác dụng phụ, nếu buổi tối chị Hồ Tiên tìm ngươi thì cô ấy nhất định sẽ hận ta!
Vưu Phi Nhi vừa nói vừa dùng hai tay che mặt, bày ra dáng vẻ không mặt mũi gặp người.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy tương lai đen tối, cắn môi dưới nói:
- Không được, mấy ngày nay không thể để chị Hồ Tiên và chị Thấm Lan tìm ngươi, nếu không bọn họ sẽ hiểu lầm là ngươi không được.
- Vưu Phi Nhi.
Mục Lương hít sâu một hơi.
- Còn Ly Nguyệt nữa, cũng không thể để cô ấy tới tìm ngươi!
Vưu Phi Nhi lẩm bẩm với vẻ mặt nghiêm túc.
- ....
Mục Lương co giật khóe miệng, giơ tay lên gõ nhẹ vào đầu cô gái cột tóc hai chùm, tức giận nói:
- Ngươi nghĩ bậy bạ gì vậy, chút tác dụng phụ này còn không thể ảnh hưởng tới ta.
- Hả?
Vưu Phi Nhi sửng sốt, đôi mắt màu vàng óng chớp chớp nhìn Mục Lương, vẻ mặt ngơ ngác kia khiến người ta rất muốn nhéo má một cái.
Anh vỗ vai thiếu nữ, nói:
- Yên tâm đi, tác dụng phụ này vô dụng với ta.
- Vậy là tốt rồi.
Vưu Phi Nhi nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhỏ giọng thì thầm:
- Vậy thì buổi tối chị Thấm Lan và chị Hồ Tiên vẫn tới tìm ngươi được rồi.
- ....
Mục Lương giơ tay lên nâng trán, không biết trong đầu thiếu nữ suy nghĩ cái gì nữa.
Anh còn muốn nói điều gì đó nhưng mà lúc này trong cơ thể lại xảy ra biến hóa, hai chân bắt đầu trở nên bán trong suốt, ngay sau đó dần dần khuếch tán đến cả người.
Chỉ mới qua thời gian mấy hơi, Mục Lương đã biến thành Linh Thể bán trong suốt.
Vưu Phi Nhi vươn tay tới gần Mục Lương, bàn tay xuyên qua một tầng như là sương mù.
- Cảm giác thế nào?
Cô tò mò hỏi.
- Không có cảm giác gì, giống như là có người đang phủi bụi cho ta.
Mục Lương kinh ngạc nói, dặn dò:
- Ngươi lấy đao chém ta thử xem.
- Được.
Vưu Phi Nhi không nói nhiều, gỡ xuống một thanh trường đao dùng làm trang trí ở trên tường, sau đó chém về phía cơ thể Mục Lương.
- Phanh ~~~
Thân đao xuyên qua cơ thể Mục Lương, chém trúng ghế ngồi ở phía sau.
- Răng rắc ~~~
Ghế gỗ lập tức bị chém thành hai khúc, mà cơ thể Mục Lương không hề bị tổn thương chút nào, vẫn là dáng vẻ bán trong suốt, ngay cả độ trong suốt cũng không thay đổi.
……….
Mục Lương nhìn cái ghế bị chém thành hai khúc, không nhịn được trầm mặc hơn mười giây.
- Có chuyện gì vậy?
Vưu Phi Nhi nghi ngờ hỏi.
Mục Lương quay đầu nhìn về phía Vưu Phi Nhi, khóe miệng hơi co giật rồi nói:
- Không có gì, ngươi làm rất tốt.
- Vậy thì chúng ta tiếp tục thử nghiệm đi, bí dược chỉ có công hiệu nửa giờ mà thôi.
Vưu Phi Nhi thanh thúy thúc giục.
- Ừm, ngươi lại thử vũ khí khác xem sao?
Mục Lương gật đầu đáp một tiếng.
Vưu Phi Nhi nghe vậy nhanh chóng đi lấy vũ khí khác, trường mâu, trường kiếm, cung nỏ, búa rìu vân vân… Thiếu nữ quả quyết giơ vũ khí tấn công Mục Lương, mỗi lần đều dùng hết toàn lực.
Vẻ mặt của anh đờ đẫn, nhìn thiếu nữ dùng các loại vũ khí khác nhau đối phó bản thân nhưng lại không cách nào tạo thành thương tổn thực chất.
- Đao kiếm gì đó vô dụng với ngươi.
Vưu Phi Nhi nói xong ném búa rìu trên tay xuống, nện trên mặt đất phát ra một tiếng "Phanh" lớn.
Cô nhìn Mục Lương rồi ngượng ngùng le lưỡi.
Mục Lương cười khổ một tiếng, ôn hòa nói:
- Thử xem dùng lửa có tác dụng hay không?
- Lửa à, để ta thử xem.
Vưu Phi Nhi lên tiếng, lấy Phú Năng Trân Châu ra muốn ăn vào.
- Không cần ăn Phú Năng Trân Châu, dùng ma pháp trận là tốt rồi.
Mục Lương vội vã ngăn lại, lấy ra một đống tinh thạch ma thú đưa cho Vưu Phi Nhi.
Cô chớp mắt, nhìn tinh thạch ma thú đủ mọi màu sắc, bên trong trận ma pháp được khắc không giống nhau, sau khi kích phát có thể phóng lấy ra thương tổn với nguyên tố khác biệt.
Mục Lương nhắc nhở:
- Dùng tinh thạch ma thú màu đỏ, bên trong có khắc ma pháp trận hệ hoả, có thể phóng lấy ra ngọn lửa.
- Vâng.
Vưu Phi Nhi lên tiếng, chọn ra một viên tinh thạch màu đỏ từ trong đống tinh thạch ma thú.
Cô nghiên cứu một hồi mới nhắm tinh thạch ma thú về phía Mục Lương, sau đó kích phát ma pháp trận trong tinh thạch.
- Ông ~~~
Ngay sau đó, một ngọn lửa lớn lập tức phun ra từ trong tinh thạch ma thú, bao trùm toàn thân Mục Lương.
Anh chợt thấy hoa mắt, anh có thể cảm nhận cơ thể truyền đến cảm giác nóng rực, nhưng chỉ có thể cảm thụ nhiệt độ, hoàn toàn không làm thân thể anh bị thương mảy may.
Vưu Phi Nhi thu hồi tinh thạch ma thú hệ hỏa, quan tâm hỏi:
- Thế nào rồi?
- Có thể cảm nhận được nhiệt độ, nhưng cơ thể lại không hề hấn gì.
Mục Lương bình thản đáp.
- Vậy thì để ta thử thứ khác.
Vưu Phi Nhi nghe vậy cầm lấy một viên tinh thạch ma thú khác, sau khi kích phát thì nhắm ngay Mục Lương.
- Tư lạp ~~~
Tia chớp màu tím đột nhiên xuất hiện và bổ mạnh về phía Mục Lương.
Tiếng sấm vang lên, mặt đất bị cháy đen nhưng anh vẫn không hề bị thương, chỉ nhìn thiếu nữ với ánh mắt một lời khó nói hết.
- Hình như cũng không có tác dụng, thử lại lần nữa xem sao?
Vưu Phi Nhi lại cầm lấy tinh thạch ma thú màu lam, tiếp tục thực nghiệm.
Mục Lương khoanh hai tay trước ngực, tùy ý cô gái cột tóc hai chùm khoa tay múa chân trên người mình.
Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã đi qua nửa giờ đồng hồ, cơ thể anh dần dần ngưng tụ, thiếu nữ thấy thế thì dừng tay lại.
- Thời gian trôi qua nhanh thật đấy.
Vưu Phi Nhi cảm thán một tiếng.
Mục Lương nói với vẻ mặt nghiêm túc:
- Như vậy đã đủ rồi, dựa vào kết quả trước mắt tới xem thì công kích vật lý vô dụng đối với Linh Thể, nhưng công kích ma pháp có thể tạo thành ảnh hưởng, chỉ là mức độ thương tổn thực chất không lớn, cẩn thận một chút thì sẽ không sao.
- Ừ đúng rồi, ngươi nói không sai.
Vưu Phi Nhi ngây thơ gật đầu.
Cô quan sát Mục Lương, cố nén xúc động dời ánh mắt sang nơi khác, không khỏi hỏi:
- Mục Lương, ngươi có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?
- Không có, ta rất khỏe mạnh.
Mục Lương lắc đầu đáp.