Cổ Tư Mỹ nói với sắc mặt kiên định:
- Không phải, Ma Pháp Thần đã từng tồn tại, cũng từng lưu lại huyết mạch, chỉ là đến đời này thì chỉ còn lại một mình ta.
Cô nói đến phần sau thì sắc mặt trở nên ảm đạm, từ nhỏ cô nếu cô đã đơn sống một mình, có thể lớn đến bây giờ đã rất không dễ dàng.
- Có gì chứng minh lời nói của ngươi là sự thật chứ?
Giọng điệu của Mục Lương vẫn nhàn nhạt như cũ.
Cổ Tư Mỹ nghe vậy do dự một chút, cuối cùng khẽ cắn môi giơ tay lên, ngón trỏ đưa đến bên miệng cắn nát, lập tức có vài giọt máu màu sắc rực rỡ chảy ra miệng vết thương.
Mục Lương híp mắt lại, máu màu sắc rực rỡ khiến hắn rất kinh ngạc, trong máu ẩn chứa khí tức nguyên tố ma pháp càng là kinh người, hệ hỏa, hệ thủy, Hệ Mộc, hệ không gian, hệ sinh mệnh, vân vân…
Cổ Tư Mỹ thấy sắc mặt của Mục Lương trở nên nghiêm túc, biết nam nhân này bắt đầu tin, vì vậy ngăn chặn ngón tay bị thương, ngừng máu chảy ra.
Mục Lương thu lại sự kinh ngạc trên mặt, hỏi:
- Nếu như ngươi là hậu duệ Ma Pháp Thần, vì sao trong cơ thể không có ma lực dao động, thoạt nhìn giống như một người bình thường.
- Trừ một thân huyết mạch này ra thì ta đúng là một người thường, không biết bất kỳ ma pháp nào.
Cổ Tư Mỹ nhàn nhạt lắc đầu nói.
Trong mắt của Mục Lương lộ ra biểu cảm kinh ngạc, hậu duệ Ma Pháp Thần lại không biết ma pháp, nói ra sẽ không ai sẽ tin.
Anh đi tới trước cửa lao, vói tay qua khe cửa, bắt lấy cổ tay của nữ nhân.
Cổ Tư Mỹ vô ý thức muốn tránh, cuối cùng nhịn được, người trước mắt nam nhân này là hy vọng duy nhất giúp cô chạy thoát nơi này, chí ít hiện nay là như vậy.
Mục Lương nhắm mắt lại, cảm nhận biến hóa trong cơ thể nữ nhân, sau khi kiểm tra từ trong ra ngoài một lần, anh xác định đối phương không có nói dối, cô không có ma lực, chỉ là người bình thường.
- Kỳ quái.
Anh khẽ nhíu mày.
Cổ Tư Mỹ cắn môi dưới, lẳng lặng thu tay về, vẻ mặt tái nhợt không có chút máu, nhỏ giọng nói:
- Các hạ có thể dẫn ta rời khỏi sao?
- Mặc dù ngươi là hậu duệ Ma Pháp Thần nhưng lại không biết bất kỳ ma pháp nào, mang theo ngươi sẽ chỉ là trói buộc.
Mục Lương nói thật.
- Không đâu, ta có thể xuống bếp, giặt quần áo gì gì đó...
Cổ Tư Mỹ vội vã bày ra giá trị của bản thân.
Ti Toa Lệ và An Kiệt Lạp nhỏ giọng thầm thì.
- Cô ta làm như vậy là dự định đoạt công việc của nhóm Tiểu Mật sao?
An Kiệt Lạp nói nhỏ.
Ti Toa Lệ nghiêm túc đáp:
- Không thể nào, ta xem cô ấy không giống như biết nấu ăn, có khi sẽ làm ra một nồi thuốc độc, vẫn là nhóm Tiểu Mật làm cơm ăn ngon.
- Cũng đúng, nếu vậy thì cô ấy vẫn không ích gì.
An Kiệt Lạp chớp mắt.
Sau khi được nguyên tố sinh mệnh thanh tẩy, cộng thêm ăn quả Tinh Thần, lúc này cơ thể của hai người đã khôi phục bình thường.
Cổ Tư Mỹ không nghe thấy lời nói thầm của hai cô, ánh mắt mong đợi vẫn rơi vào trên người của Mục Lương.
- Đông đông đông ~~~
Tim cô đập dồn dập, giống như bên trong có một cái trống nhỏ.
Mục Lương quan sát nữ nhân trong phòng giam, dường như đang nghĩ đến cái gì đó, nhàn nhạt nói:
- Vậy trước mắt thì ngươi theo ta trở về đi, còn về việc ngươi có thể làm gì thì nhìn xem Thấm Lan sắp xếp như thế nào.
- Cảm ơn các hạ.
Cổ Tư Mỹ nghe vậy không khỏi lộ ra sắc mặt mừng như điên.
An Kiệt Lạp nghiêm túc sửa đúng:
- Phải gọi là bệ hạ.
- Bệ hạ...
Môi của Cổ Tư Mỹ mở to.
Mục Lương liếc nhìn cô, giơ tay lên chạm nhẹ vào cửa lao, ngay sau đó cửa lao kiên cố hóa thành một bãi nước thép.
Hai mắt của Cổ Tư Mỹ sáng lấp lánh, cô không muốn ở trong phòng giam thêm giây nào nữa, vội vàng chạy ra ngoài.
- Đi thôi.
Mục Lương không lãng phí thời gian nữa, hắn đã đồng ý Nguyệt Thấm Lan sẽ trở về khi trời sáng.
Bốn người đi dọc theo hành lang ra phía ngoài, Cổ Tư Mỹ và An Kiệt Lạp, Ti Toa Lệ đi ở phía sau, nữ nhân bị hai người kẹp ở giữa.
Cổ Tư Mỹ không khỏi nhỏ giọng hỏi:
- Vương quốc Huyền Vũ của các ngươi ở đâu thế?
Khi cô bị bắt vào địa lao thì bên ngoài còn chưa có tin tức về vương quốc Huyền Vũ, cô chỉ biết một chút ít chuyện xảy ra ở ngoài, phần lớn đều là nghe được trong lúc thủ vệ phòng giam nói chuyện phiếm với nhau.
Cổ Tư Mỹ hơi quay đầu, tiếp đó lẩm bẩm:
- Là ở biên giới đại lục sao?
An Kiệt Lạp thuận miệng giải thích:
- Dĩ nhiên không phải rồi, vương quốc Huyền Vũ ở trong kênh Sương Mù, ngươi đến đó rồi sẽ biết.
- Ở trong kênh Sương Mù...
Cổ Tư Mỹ há to mồm, không nhịn được hoài nghi là An Kiệt Lạp bị điên rồi hoặc đang nói đùa trêu chọc mình.
……….
Cổ Tư Mỹ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của An Kiệt Lạp, câu hỏi đến bên môi lại nuốt trở về, cô ngây người mấy năm trong địa lao, có lẽ bên ngoài thật sự xảy ra biến hóa lớn.
Trong lòng cô bắt đầu chờ mong bên ngoài biến hoá như thế nào?
Cổ Tư Mỹ nhìn bóng lưng của Mục Lương, không khỏi hỏi:
- Bệ hạ, bây giờ chúng ta đang muốn đi làm cái gì?
- Đi tìm tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư thương lượng chút chuyện.
Mục Lương trả lời một câu mà không quay đầu lại.
Vẻ mặt của Cổ Tư Mỹ cứng đờ, vẻ mặt cô trắng bệch.
- Vậy nếu ta đi cùng các ngươi thì sẽ bị bắt lại lần nữa sao?
Cô lập tức khẩn trương nói.
- Sẽ không có chuyện đó.
Mục Lương nhàn nhạt mở miệng.
Trên mặt của Cổ Tư Mỹ vẫn tràn đầy biểu cảm lo lắng, ánh mắt nhìn Mục Lương dần dần có chút không tin tưởng, cô không muốn vừa mới rời khỏi địa lao thì lại bị bắt trở về.
Mục Lương bình tĩnh nói:
- Nếu như lo lắng thì ngươi có thể ở lại chỗ này.
- Không được.
Cổ Tư Mỹ không hề nghĩ ngợi mà từ chối, tiếp tục lưu lại trong địa lao, vậy cô thật sự không có cơ hội rời khỏi.
Lần này xảy ra bất ngờ, nếu như cô không nhân cơ hội rời khỏi, nếu bị bắt lại giam cầm lần nữa thì trông coi sẽ càng thêm nghiêm ngặt.
- Tùy ngươi thôi.
Mục Lương chỉ nhìn cô một cái rồi xoay người tiếp tục đi ra ngoài địa lao.
An Kiệt Lạp và Ti Toa Lệ cũng không dừng bước, đi theo Mục Lương ra khỏi địa lao.
Trên mặt Cổ Tư Mỹ tràn đầy cảm xúc giãy giụa, cuối cùng vẫn là cắn răng đuổi theo, cùng lắm thì kết quả kém cỏi nhất là bị giam giữ một lần nữa, nhưng nếu như cô đánh cuộc không sai, vậy thì cuộc sống sau này sẽ không tệ hơn so với bây giờ.
- Cộp cộp cộp ~~~
Mục Lương nghe được tiếng bước chân đuổi theo nhưng không quay đầu lại, mà là thuận tay ném ra một món áo choàng đen lên trên người nữ nhân, che lại áo da thú rách rưới.
Trong lòng Cổ Tư Mỹ ấm áp, vội vàng khoác áo choàng lên người, che hơn nửa gương mặt, chỉ lộ ra phần miệng trở xuống.
Cô đi theo An Kiệt Lạp và Ti Toa Lệ, giống như một cường giả thần bí.