- Thả chúng ta ra ngoài, xin hãy cứu chúng ta.
Hai bên thông đạo truyền đến tiếng cầu cứu, các phạm nhân đều ghé vào trên cửa lao, nhìn về phía đám người Mục Lương với ánh mắt khao khát.
An Kiệt Lạp nhìn các tội phạm hai bên phòng giam, không ít người có diện mạo hung dữ, ác độc.
Mục Lương mắt điếc tai ngơ, cất bước tiếp tục đi ra bên ngoài.
- Đáng chết, mau thả chúng ta ra, có nghe không hả?
Những người này thấy đám người Mục Lương sắp sửa đi xa, không nhịn được tức giận mắng ầm lên.
- Câm miệng.
An Kiệt Lạp lạnh lùng quay đầu liếc xéo bọn hắn.
Mục Lương nhàn nhạt nói:
- Không cần để ý tới bọn hắn, đều là những kẻ đáng thương không thể rời khỏi đây thôi.
- Vâng.
An Kiệt Lạp gật đầu đáp với thần sắc cung kính.
Các phạm nhân tiếp tục mắng chửi, ngay sau đó toàn bộ biến thành câm điếc.
Mục Lương buông tay xuống, cảm thán năng lực cấm ngôn vẫn là dùng tốt như trước.
Cổ Tư Mỹ kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, cô thức thời không có hỏi nhiều, vùi đầu đi theo đám người Mục Lương rời khỏi địa lao.
Bốn người mới vừa đi ra địa lao thì nhìn thấy ở gần lối vào đầy rẫy Ma Pháp Sư và Kỵ Sĩ.
Bọn hắn đều đang nhìn chằm chằm đám người Mục Lương, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, trong tay còn cầm vũ khí.
- Là đoàn Kỵ Sĩ ma pháp!
Cổ Tư Mỹ hô nhỏ một tiếng.
Đoàn Kỵ Sĩ ma pháp là do Hiệp Hội Ma Pháp Sư bồi dưỡng, bọn hắn đều là cường giả song tu "Ma khí", vừa là kỵ sĩ vừa là Ma Pháp Sư mạnh mẽ.
Bởi vì điều kiện tuyển chọn vô cùng hà khắc, cho nên đoàn Kỵ Sĩ Ma Pháp chỉ có hai mươi thành viên, nhưng không ai có thực lực thấp hơn cấp 5.
Ngoại trừ hai mươi cường giả đoàn Kỵ Sĩ ma pháp thì ở đây còn có trên trăm tên Ma Pháp Sư, thực lực cũng đều không thua kém cấp 5, thậm chí có vài vị Ma Pháp Sư cấp 8.
Mục Lương dừng bước lại, bình tĩnh nhìn đám người xung quanh.
Trái tim của Cổ Tư Mỹ cũng nhảy lên đến cuống họng, khẩn trương tránh sau lưng Mục Lương.
Trong mắt An Kiệt Lạp lóe lên sát ý, thấy được hội trưởng Kim giữa đám người.
Mục Lương nhìn về phía Kim hội trưởng, bình tĩnh hỏi:
- Hội trưởng Kim, ngươi triệu tập những người này qua đây là dự định khai chiến với ta phải không?
- Mục Lương bệ hạ nói đùa rồi.
Đáy mắt của hội trưởng Kim hiện lên tia lạnh lẽo.
Lão ta nhìn về phía Mục Lương, lạnh lùng nói:
- Các hạ không mời mà tới, còn mang theo tội phạm của chúng ta, cái này không hợp với quy củ.
- Vậy ngươi tự ý giam giữ thuộc hạ của ta, cái này lại là quy củ gì?
Mục Lương lạnh lùng hỏi.
Hội trưởng Kim thản nhiên giải thích:
- Bọn hắn vi phạm quy định của chủ thành Pháp Tư, người của ta chỉ là làm việc theo quy củ thôi.
- Ồ, đó là quy định gì?
Mục Lương nhàn nhạt hỏi.
Yết hầu của hội trưởng Kim nhấp nhô, vừa mở miệng muốn đáp thì Mục Lương lại lạnh nhạt nói thêm một câu:
- Nếu như ngươi nói dối thì ta sẽ vặn đầu của ngươi xuống.
Hội trưởng Kim nghe vậy yết hầu phát sáp, thấy được sự nghiêm túc trên mặt của Mục Lương, đối phương không giống như là đang nói giỡn chơi.
- Mục Lương các hạ nói đùa rồi.
Lão ta co giật khóe miệng.
Mục Lương nhàn nhạt nói:
- Không cho ta một lời giải thích hợp lý thì ta sẽ san bằng Hiệp Hội Ma Pháp Sư thành bình địa.
Con ngươi của Kim hội trưởng co rút lại, cơ thể không khỏi lùi lại một bước, ánh mắt nhìn chằm chằm Mục Lương.
- Đừng tưởng rằng ta chỉ đang nói đùa.
Mục Lương hơi nghiêng đầu, anh gằn từng chữ:
- Ngươi biết ta riêng chạy từ vương quốc Huyền Vũ tới đây đã làm lỡ bao nhiêu chuyện rồi hay không?
Tim của hội trưởng Kim đập thình thịch, lão ta cho rằng Mục Lương sẽ không đích thân tới, thậm chí có thể sẽ không để ý tới An Kiệt Lạp và Ti Toa Lệ chết sống như thế nào, nhiều lắm là chất vấn một phen, lão ta hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ đích thân đi qua đây.
Giọng nói của lão ta khàn khàn:
- Mục Lương các hạ, bây giờ người của ngươi không có gì, ngươi có thể mang bọn họ rời khỏi.
- Thế nào, không cho ta được một giải thích vừa lòng sao?
Mục Lương ngước mắt lên, đáy mắt dâng trào sát ý.
Hội trưởng Kim nhíu mày, giọng nói của lão cũng nghiêm túc:
- Mục Lương các hạ, các cô ấy cũng không bị gì cả.
Mục Lương hờ hững nói:
- Các cô ấy không có gì đó là bởi vì ta ra tay cứu trị, bằng không thì hiện tại đã chết rồi.
An Kiệt Lạp và Ti Toa Lệ gật đầu nhận đồng, nhìn hội trưởng Kim với ánh mắt tràn đầy phẫn nộ và sát ý.
Nếu như không có lão ta bày mưu đặt kế thì làm sao người tra tấn sẽ ra tay với các cô, còn dùng tới ma dược, muốn moi ra bí mật của vương quốc Huyền Vũ.
Chỉ điểm này thôi là đã đủ để Mục Lương có lý do giết hội trưởng Kim rồi, ăn cắp bí mật quốc gia là chuyện không thể nhẫn nhịn.
- Các hạ muốn giải quyết như thế nào?
Hội trưởng Kim nheo mắt lại, hai tay chắp ở sau lưng.
- Nói chuyện với ngươi rất lao lực.
Mục Lương cau mày nói:
- Bảo Tổng hội trưởng các ngươi tới gặp ta.
Lần này, anh tới vương quốc Pháp Tư là có hai việc, một là cứu Ti Toa Lệ và An Kiệt Lạp, hai là vì chuyện trợ giúp đại lục cũ.
Hơn nửa tháng trước, Mục Lương có tới vương quốc Pháp Tư, lúc đó vương quốc đã bằng lòng sẽ tăng số lượng cường giả đi đại lục cũ, thế mà bây giờ lại đổi ý.
Hội trưởng Kim trầm giọng nói:
- Tổng hội trưởng chúng ta bề bộn nhiều việc, sợ là không rảnh để thấy các hạ.
- Thật sao, vậy thì ta đành phải tự mình đi tìm lão ta trò chuyện một phen rồi.
Đôi mắt thâm thúy của Mục Lương hoàn toàn lạnh xuống.
Hội trưởng Kim thấy thế hơi biến sắc, cao giọng ra lệnh:
- Khởi động ma pháp trận, vây khốn bọn hắn.
- Vâng!
Nhóm Ma Pháp Sư đứng dậy đáp lại.
Bọn hắn đứng ngay ngắn dựa theo phương vị đã định sẵn, động tác bấm tay niệm thần chú cực nhanh, lẩm nhẩm chú ngữ ma pháp tối tăm khó hiểu.
- Ông ~~~
Mấy hơi sau, mặt đất trên địa lao loé lên ánh sáng chói mắt, ma pháp trận phức tạp xuất hiện ở dưới chân mọi người.
- Thú vị đấy.
Khóe môi của Mục Lương hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười châm chọc.
……….
- Ông ~
Hình ảnh ma pháp trận trên mặt đất phức tạp không gì sánh được, chỉ cần xem một chút là sẽ hoa mắt choáng váng, người thường căn bản không dám nhìn kỹ hơn ba giây.
Ti Toa Lệ và An Kiệt Lạp không chút do dự tiến lên một bước, vẻ mặt của hai cô nghiêm túc vô ý thức che chắn trước mặt Mục Lương, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm nhóm xung quanh Ma Pháp Sư.
- Bệ hạ hãy đi trước đi.
An Kiệt Lạp thấp giọng cung kính nói.
Ti Toa Lệ giơ lên nắm tay, nói với giọng điệu quyết tuyệt:
- Bệ hạ, chúng ta sẽ toàn lực ngăn cản bọn họ.
Trên mặt của Cổ Tư Mỹ lộ ra biểu cảm chấn động, trong lòng cảm thấy kính phục hai cô.
Khóe môi của Mục Lương cong lên, giơ tay chạm vào vai Ti Toa Lệ, nhàn nhạt nói:
- Ta rất yếu sao?
- ....
Ti Toa Lệ và An Kiệt Lạp sửng sốt một chút, phản xạ có điều kiện mà lắc đầu.