Mục Lương khẽ cười một tiếng, bình thản nói:
- Xem ra là ta lâu lắm không có ra tay nên khiến các ngươi cảm thấy một cái ma pháp trận tàn phá có thể vây khốn ta.
Ti Toa Lệ và An Kiệt Lạp lấy lại tinh thần, nhớ lại cảnh tượng Mục Lương kích sát lúc trước Hư Quỷ đây, sự khẩn trương trong lòng lập tức tiêu tan.
Hội trưởng Kim nghe vậy, con mắt của lão ta kịch liệt co rụt, kinh ngạc nói:
- Làm sao ngươi biết ma pháp trận này là không trọn vẹn?
Đây là ma pháp trận Thánh giai do Tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư Sơ Đại tạo ra.
Mấy ngàn năm đi qua, ma pháp trận Thánh giai này đã bị hư tổn, nhưng vẫn có thể vây khốn cường giả Thánh giai.
Nếu như số lượng Ma Pháp Sư mở trận đủ nhiều, đủ mạnh, nó còn có thể tiêu diệt cường giả Thánh giai vây ở trong ma pháp trận.
Mục Lương liếc nhìn hoa văn ma pháp trận dưới chân, nhàn nhạt nói:
- Liếc mắt một cái là biết, đây là một ma pháp trận rất bình thường mà thôi.
Mặt của hội trưởng Kim đen lại, phun ra mấy chữ từ khóe miệng:
- Rất bình thường….
Phải biết rằng ma pháp trận dưới chân chính là đại trận bảo vệ của Hiệp Hội Ma Pháp Sư, ngăn cản nhiều lần hạo kiếp cho bọn hắn, nếu như không có đại trận bảo vệ thì có lẽ Hiệp Hội Ma Pháp Sư đã sớm không tồn tại rồi.
- Ông ~~~
Trong mắt của lão ta lộ ra sát ý, lạnh giọng ra lệnh:
- Toàn lực thôi động đại trận bảo vệ.
- Vâng!
Nhóm Ma Pháp Sư đồng thanh đáp lại, pháp ấn trong tay biến hóa nhanh hơn.
- Ông ~~~
Đại trận bảo vệ sáng lên, nguyên tố ma pháp xung quanh tụ hội, không gian giống như đọng lại.
Vẻ mặt của Cổ Tư Mỹ trắng bệch, trên người giống như bị một tảng đá lớn ngàn cân đè ép, máu trong người đều sắp đọng lại.
Cô cảm thấy hô hấp khó khăn, trước mắt dần dần mơ hồ, cảm giác vô lực trải rộng cả người, thậm chí không có sức lực giơ tay.
Mục Lương ngước mắt lên, giọng nói lạnh như băng sương:
- Nếu các ngươi của Hiệp Hội Ma Pháp Sư đã tuyên chiến với ta, vậy thì đừng trách ta không khách khí.
Anh nâng lên một chân, sau đó nặng nề đạp xuống, thoạt nhìn chỉ là một cước vô cùng bình thường nhưng lại khiến cho mặt đất chấn động.
- Ầm ầm ~~~
Hơn nửa cái chủ thành Pháp Tư đều rung chuyển, mặt đất xuất hiện từng cái khe nứt, dân chúng luống cuống, cho là xảy ra địa chấn.
Sắc mặt của Hội trưởng Kim chợt thay đổi, chỉ một cước đã khiến mặt đất phải chấn động, rốt cuộc thực lực của Mục Lương mạnh tới mức nào?
Mục Lương giơ tay lên, năm ngón tay nhẹ nhàng xé mở mặt đất xung quanh.
- Răng rắc ~~~
Mặt đất rung chuyển không ngừng, đại trận bảo vệ lấp loé ánh sáng chói mắt, hoa văn do ma lực ngưng tụ mà thành chợt sáng chợt tối, có dấu hiệu vỡ nát bất cứ lúc nào.
Mục Lương không ngừng động tác, bắt đầu vẽ ma pháp trận dùng để phá huỷ đại trận bảo vệ.
- Răng rắc ~~~
Ma pháp trận rạn nứt với tốc độ nhanh hơn, trận văn vốn phức tạp càng ngày càng mờ, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ tiêu tan.
- Không thể nào!
Vẻ mặt của hội trưởng Kim càng thêm khó coi, mới vừa hô lên một tiếng thì yết hầu đã bị máu tươi tràn ngập.
- Phốc ~~~
Ngay sau đó, tất cả Ma Pháp Sư há miệng phun máu, tinh khí thần uể oải, giống như bị rút đi toàn bộ tinh lực.
Mục Lương khẽ hất hàm, ma pháp trận trong tay ép mạnh xuống mặt đất.
- Ầm ầm ~~~
Trong ánh mắt hoảng sợ của hội trưởng Kim, đại trận bảo vệ hoàn toàn đổ nát, nguyên tố ma pháp ngưng tụ đến tiêu tan như gió.
- Phốc ~~~
Toàn bộ Ma Pháp Sư hộc máu lần nữa, một đám ngã xuống đất hồi lâu không bò dậy nổi.
Khi những Ma Pháp Sư này hợp lực khởi động đại trận bảo vệ thì tâm thần sẽ tương liên với ma pháp trận, hiện tại đại trận này bị Mục Lương phá huỷ, bọn hắn đương nhiên bị phản phệ, thực lực rơi xuống không ngừng hơn phân nửa.
- Phù phù ~~~
Cổ Tư Mỹ chớp mắt, toàn bộ áp lực trên người đã biến mất, hô hấp cũng trở nên thông thuận hơn, khiếp sợ lẩm bẩm:
- Thật là lợi hại, đây chính là đại trận bảo vệ của Hiệp Hội Ma Pháp Sư, thế mà chỉ cần dậm chân và vỗ tay một cái là đã bị hủy diệt rồi.
- Cái này tính là gì, bệ hạ chúng ta chỉ cần một tay là có thể hủy diệt Hiệp Hội Ma Pháp Sư đấy!
Ti Toa Lệ ngạo nghễ hất cằm lên.
An Kiệt Lạp gật đầu nhận đồng, mặc dù không biết cực hạn của Mục Lương ở đâu, nhưng ở trong lòng các cô, bệ hạ chính là sự tồn tại mạnh nhất thế giới.
Hai mắt của Cổ Tư Mỹ sáng ngời, nhìn chằm chằm bóng lưng Mục Lương rồi nuốt nước bọt.
An Kiệt Lạp và Ti Toa Lệ thấy vậy lập tức trở nên cảnh giác, nghiêm túc nói:
- Không được đánh chủ ý vào bệ hạ của chúng ta!
- Đúng vậy.
Ti Toa Lệ gằn từng chữ.
- Ta không có!
Cổ Tư Mỹ trợn trắng mắt, bên tai lại lặng lẽ đỏ lên.
An Kiệt Lạp híp mắt lại, hạ giọng hù dọa:
- Nếu như để Hồ Tiên đại nhân biết được thì ngươi sẽ chết chắc.
- Hồ Tiên đại nhân?
Cổ Tư Mỹ chớp mắt, đầy đầu dấu hỏi.
Mục Lương quay đầu lại, bình thản hỏi:
- Các ngươi không sao chứ?
- Không có gì, bệ hạ không cần lo lắng.
An Kiệt Lạp và Ti Toa Lệ nghiêm mặt đáp lại.
- Ta cũng không sao.
Khuôn mặt xinh đẹp Cổ Tư Mỹ ửng đỏ, cúi đầu đáp.
Mục Lương nhàn nhạt gật đầu:
- Ừm, không có gì là tốt rồi.
- Khụ khụ ~~~
Cơ thể của hội trưởng Kim run rẩy, hai tay chống đất lảo đảo đứng lên, lão ta nhìn Mục Lương với ánh mắt phẫn nộ, chỉ là sâu trong đáy mắt còn có biểu cảm sợ hãi nồng đậm.
Lão ta không ngờ Mục Lương thật sự sẽ hủy diệt đại trận bảo vệ, đây chính là chặt đứt một cái nội tình của Hiệp Hội Ma Pháp Sư, nếu thế lực đối nghịch biết được thì sẽ chọc tới phiền phức vô tận.
Hội trưởng Kim phẫn nộ, khàn khàn lên tiếng chất vấn:
- Tại sao ngươi có thể làm như vậy chứ?
Vẻ mặt của Mục Lương vẫn nhàn nhạt, nói với giọng điệu bình tĩnh không chút lay động:
- Nếu các ngươi đã tuyên chiến với ta, vậy thì nên thừa nhận cái giá tương ứng, đây chỉ mới là bắt đầu thôi.
- Ngươi còn muốn làm cái gì nữa?
Trái tim của hội trưởng Kim đập thình thịch, trong lòng dâng lên loại dự cảm xấu.
Khóe môi của Mục Lương cong lên, hơi nghiêng đầu nói:
- Ta nói rồi, nếu tuyên chiến với ta, vậy thì ta sẽ phá hủy Hiệp Hội Ma Pháp Sư.
Thể xác và tinh thần của hội trưởng Kim chấn động, không hề hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Mục Lương, dù sao trước đó đối phương nói sẽ phá hủy đại trận bảo vệ thì đúng là đã làm được.
- Các hạ, ngài mang người của mình rời khỏi đây đi.
Lão ta khàn khàn lên tiếng, trong giọng nói nhiều một chút ý khẩn cầu.
Mục Lương khẽ cười một tiếng, hờ hững nói:
- Hiện tại đã quá muộn, ta tạm thời không muốn rời khỏi.
Hội trưởng Kim nghe vậy trong lòng nặng nề, biết chuyện này không thể dễ dàng cho qua được.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, mỉm cười nói:
- Dường như Tổng Hội Trưởng của các ngươi không quá lưu ý sự tồn vong của Hiệp Hội Ma Pháp Sư thì phải, đến hiện tại mà còn chưa muốn xuất hiện?
- Các hạ nói quá lời rồi.
Một giọng nói khàn khàn từ đằng xa vang lên.
- Tổng Hội Trưởng.
Hội trưởng Kim lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.