Mục Lương lật tay một cái, lấy ra một thanh trường kiếm từ không gian trong cơ thể, sau đó bay lên trời, đâm mạnh về phía họa quyển.
- Rào rào ~~~
Họa quyển phát ra tiếng nổ chói tai, một khe nứt lớn xuất hiện ở trên bức tranh.
- Đáng chết!
Tổng Hội Trưởng khiếp sợ hét lên, hoàn toàn không ngờ họa quyển sẽ bị Mục Lương chém đứt, điều này giống như chuyện viển vông.
- Tổng Hội Trưởng, ma cụ đã bị hủy….
Hội trưởng Kim lảo đảo đứng lên, trên mặt tràn đầy cảm xúc khiếp sợ.
Nhóm Ma Pháp Sư đều bị đánh bay ra ngoài, nện vào trong phế tích, tinh thần của bọn hắn càng thêm uể oải, giống như là bị rút sạch ra khỏi cơ thể.
Họa quyển khôi phục dáng vẻ bình thường, chỉ là ở vị trí trung gian xuất hiện một chỗ hổng, nếu lại dùng sức kéo ra là có thể xé họa quyển thành hai nửa.
Khoé mắt của Tổng Hội Trưởng như muốn nứt ra, trái tim đang chảy máu, phá hủy họa quyển còn khó chịu hơn là giết hắn, đó chính là nội tình của Hiệp Hội Ma Pháp Sư.
Lão muốn triệu hồi họa quyển nhưng lại hoảng sợ phát hiện mình mất đi liên lạc với nó, chỉ có thể trừng mắt nhìn họa quyển rơi vào trong tay Mục Lương.
- Lạch cạch ~~~
Mục Lương tiếp được họa quyển rơi xuống, liếc mắt hai lần sau đó giống như mất đi hứng thú, thuận tay thu vào không gian trong cơ thể.
Anh làm như vậy là vì kích thích Tổng Hội Trưởng, đồng thời cũng là thật sự muốn mang Họa Quyển về nghiên cứu, cái này có thể gia tăng trình độ luyện khí, cung cấp phương hướng mới cho việc chế tạo linh khí sau này.
Tổng Hội Trưởng rống giận:
- Mau trả Vạn Vật Họa Quyển lại cho ta!
- Vạn Vật Họa Quyển à, cái tên không tệ, chỉ có điều uy lực hơi yếu.
Mục Lương nhàn nhạt nói.
Lời này càng thêm kích thích Tổng Hội Trưởng, hai con mắt của lão ta cũng biến thành màu đỏ, nếp nhăn trên mặt run rẩy vì tức giận.
- Ngươi đáng chết!
Tổng Hội Trưởng nghiến răng nghiến lợi, hai tay nhanh chóng bấm niệm thần chú thi triển ma pháp hệ Ánh Sáng, muốn liều mạng với Mục Lương.
Nhưng Mục Lương không muốn tiếp tục chơi với lão ta, Nguyệt Thấm Lan vẫn còn ở vương quốc Huyền Vũ chờ anh trở về, lần này không thể nuốt lời, trước khi trời sáng nhất định phải trở lại vương quốc Huyền Vũ.
………
Mục Lương ngước mắt nhìn về phía Tổng Hội Trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư đang bấm tay thi triển pháp thuật, quyết định không lại lãng phí thời gian với lão ta nữa.
- Ông ~~~
Anh hơi chuyển động suy nghĩ, khí thế kinh khủng thả ra ngoài, uy áp bao phủ xung quanh nhóm Ma Pháp Sư.
Ngay sau đó, không gian giống như đọng lại, xuất hiện rất nhiều vết tích không gian bị xoắn vặn.
Uy áp kinh khủng rơi vào trên người các Ma Pháp Sư, giống như ngọn núi lớn cao ngàn trượng đè lên trên người bọn hắn, ngay lập tức khiến toàn bộ nằm yên trên mặt đất, không ngừng đổ máu.
- A.. A.. A.. A ~~~
Bọn hắn kêu la thảm thiết, cơ thể co quắp, tử vong cách bọn hắn càng ngày càng gần.
Hội trưởng Kim quỳ rạp xuống đất, gắng gượng không có nằm xuống, chỉ là vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy, máu tươi chảy ra từ lỗ tai, miệng và mũi, nhìn giống như sắp chết tới nơi.
- Khụ khụ ~~~
Lão ta ho khan kịch liệt, trái tim sắp bị uy áp đập vỡ, cái loại cảm giác này khiến người ta sợ hãi tột độ.
Cơ thể của Tổng Hội Trưởng run rẩy, lại lần nữa cảm nhận được sợ hãi từ trên người Mục Lương, đây là cảm giác mà đã rất nhiều năm rồi lão ta chưa có.
Trong lòng lão ta tràn đầy cảm giác vô lực, đối mặt Mục Lương không thể sinh ra được tâm tư phản kháng, đó là một loại cảm giác con kiến hôi đối mặt với núi cao.
Tổng Hội Trưởng lảo đảo, nỗi sợ hãi tràn ngập tâm thần, cười thảm nói:
- Quá mạnh, ta đánh không thắng!
- Cộp cộp cộp ~~~
Mục Lương đi tới trước mặt lão giả, vươn tay nắm mặt của đối phương rồi nhấc cả người lão ta lên cao.
Khuôn mặt của Tổng Hội Trưởng vặn vẹo, nỗi sợ hãi tử vong làm cho cả người lão ta run rẩy, ánh mắt xuyên thấu qua kẽ tay Mục Lương và rơi vào trên mặt lão ta.
- Bình thường ta rất ít giết người.
Mục Lương nhàn nhạt nói.
- ....
.
Tổng Hội Trưởng chật vật hô hấp, không cách nào trả lời Mục Lương.
Anh hơi nghiêng đầu, bình tĩnh nói:
- Thời gian của ta rất quý giá, các ngươi của Hiệp Hội Ma Pháp Sư năm lần bảy lượt tới khiêu khích ta, lần lượt dạy bảo quá phiền toái, cho nên ta quyết định phá hủy các ngươi.
Con ngươi đỏ ngầu của Tổng Hội Trưởng kịch liệt teo lại, nghĩ đến lời nói trước đó của Mục Lương là hắn muốn san bằng Hiệp Hội Ma Pháp Sư, hiện tại xem ra căn bản không phải là đùa giỡn, anh thật sự có khả năng làm được.
Cổ Tư Mỹ không khỏi hỏi:
- Bệ hạ, ngươi định giết hết những người này sao?
Mục Lương quay đầu nhìn về phía thiếu nữ, hỏi ngược lại:
- Không thể à?
Cổ Tư Mỹ do dự một chút, nhắm mắt nói:
- Nhưng … có lẽ là có biện pháp khác tốt hơn.
- Ví dụ như là?
Ngón tay của Mục Lương bắt đầu dùng sức, làm cho Tổng Hội Trưởng đau kêu thành tiếng.
Trên mặt Hội trưởng Kim lộ vẻ tuyệt vọng, Tổng Hội Trưởng có thực lực Thánh giai đều không phải là đối thủ của Mục Lương, Hiệp Hội Ma Pháp Sư sắp tiêu tùng rồi.
Cổ Tư Mỹ không đành lòng, nói nhỏ:
- Bệ hạ có thể lưu vong bọn hắn nha, không nhất định phải giết hết.
- Lưu vong….
Mục Lương lẩm bẩm, ý kiến của cô ấy không mưu mà hợp với cách xử phạt mà anh nghĩ lúc ban đầu.
- Đúng vậy.
Cổ Tư Mỹ vội vàng gật đầu.
Mục Lương nhìn về phía tổng hội trưởng, ngón tay hơi buông lỏng, bình tĩnh hỏi:
- Chết hoặc đưa các ngươi đi đại lục cũ thanh lý Hư Quỷ, chọn một cái đi.
Tổng Hội Trưởng há miệng, rất muốn nói không chọn cái nào cả, nhưng đối đầu với đôi mắt tràn đầy sát ý của Mục Lương thì lại thức thời nuốt lời định nói trở về trong bụng.
- Ta đi đại lục cũ.
Lão ta run rẩy lên tiếng.
Mục Lương hài lòng gật đầu, rũ mắt nhìn xuống các Ma Pháp Sư còn lại, hỏi:
- Các ngươi thì sao?
Anh thu hồi uy áp hơn phân nửa, làm cho nhóm Ma Pháp Sư xụi lơ trên đất có thể nói chuyện.
- Ta nguyện ý đi!
Giọng nói của Hội trưởng Kim suy yếu không gì sánh được.
- Ta cũng nguyện ý đi.
Ma Pháp Sư còn lại lần lượt lên tiếng, bọn hắn còn không muốn chết, đi đại lục cũ còn có cơ hội sống sót, nhưng ở lại chỗ này là chắc chắn phải chết.
Mục Lương nhấc mắt lên, gằn từng chữ:
- Rất tốt, bất cứ ai là thành viên của Hiệp Hội Ma Pháp Sư, từ hôm nay trở đi toàn bộ bị lưu vong đến đại lục cũ, cho đến khi Hư Tộc bị tiêu diệt mới thôi.
Tổng Hội Trưởng há miệng, lại lần nữa đối diện với ánh mắt của nam nhân này, lập tức không dám ý kiến.