Mục Lương buông tay ra, lão giả nổi bồng bềnh giữa không trung, anh chạm ngón trỏ vào giữa trán lão giả, thành công ký kết Khế Ước Ong Chúa.
- Ông ~~~
Ngay lúc đó, nhiều vệt sáng vô hình bắn ra rồi rơi ở trên người nhóm xung quanh Ma Pháp Sư, mạnh mẽ ký kết thành công Khế Ước Ong Chúa hàng loạt.
Mục Lương thu hồi toàn bộ uy áp, bình tĩnh nhìn lão giả, nói:
- Ta cho ngươi năm ngày, mau sớm triệu tập nhân viên đi đến mảnh đại lục khác.
- Vâng.
Tổng Hội Trưởng khàn khàn đáp, cung kính cúi đầu, không hề sinh ra ý niệm phản kháng.
Ma Pháp Sư còn lại đều quỳ rạp xuống đất, cung kính hành lễ với Mục Lương.
Cổ Tư Mỹ trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả, người của Hiệp Hội Ma Pháp Sư cứ như vậy mà bị lưu đày sao?
Cô rất muốn hỏi Mục Lương, cô chỉ mới nói mấy câu, người của Hiệp Hội Ma Pháp Sư sẽ thành thật đi lưu vong sao?
Mục Lương đột nhiên hỏi:
- Hiệp Hội Ma Pháp Sư có bao nhiêu tinh thạch ma thú?
- Chưa từng có thống kê cụ thể.
Tổng Hội Trưởng lắc đầu.
Mục Lương hờ hững nói:
- Đưa toàn bộ tinh thạch ma thú tới vương quốc Huyền Vũ, ta có thể trị hết thương thế của ngươi, để cho ngươi sống lâu thêm mấy năm.
Nếu như anh không ra tay trị liệu thì Tổng Hội Trưởng chỉ có tuổi thọ sống thêm nửa tháng, nếu bảo đối phương đi đại lục cũ hỗ trợ thanh lý Hư Quỷ, vậy không thể để lão ta chết quá nhanh, dù gì thì Tổng Hội Trưởng cũng là cường giả Thánh giai, có thể đối phó với cường giả Vua Hư Quỷ.
Dùng tinh thạch ma thú để đổi lấy tuổi thọ, Mục Lương tin tưởng lão giả sẽ biết nên làm như thế nào.
- Vâng.
Yết hầu của Tổng Hội Trưởng nhấp nhô, trong lòng có chút rung động.
Đối với Mục Lương mà nói thì đây chỉ là theo như nhu cầu hai bên mà thôi, làm cho lão giả sống lâu mấy năm, vừa có thể thu được một số tinh thạch ma thú lớn, vừa có thể làm cho lão ta đi đối phó với Hư Tộc, còn có thể nhờ vào đó đe doạ những thế lực không an phận khác.
Mục Lương nhìn vào mắt của lão giả, lạnh lùng nói:
- Đừng để cho ta phải thất vọng, ngươi phải biết rằng, ta giết ngươi chỉ cần động một ngón tay.
- Ta hiểu rõ.
Tổng Hội Trưởng cúi đầu, sau khi ký kết Khế Ước Ong Chúa với Mục Lương thì lão ta không cách nào sinh ra ý chí phản kháng nam nhân này.
- Rất tốt, đi làm việc đi.
Mục Lương chắp tay sau lưng rồi xoay người đi ra.
Trong lòng anh rất chờ mong, Hiệp Hội Ma Pháp Sư tồn tại mấy ngàn năm, tinh thạch ma thú tồn trữ khẳng định rất nhiều.
Nếu như chuyển hoán toàn bộ tinh thạch ma thú thành điểm tiến hóa, không biết có thể để cho Rùa Đen hoặc là Trà Thụ Sinh Mệnh lại tiến hóa thêm một lần nữa hay không?
- Phù ~~~
Tổng Hội Trưởng thở phào một hơi, đứng dậy nhìn bóng lưng của Mục Lương, trong lòng đều đã có bóng ma.
Mục Lương chợt dừng bước, điều này làm cho trái tim của lão giả co rụt lần nữa, quay đầu hỏi:
- Đúng rồi, đồ đạc của các cô ấy đâu?
Lúc Ti Toa Lệ và An Kiệt Lạp bị bắt giam thì Khôi Giáp U Linh, Cửa Truyền Tống, linh khí phát sóng, linh khí phát hình video vân vân.. Đều bị người Hiệp Hội Ma Pháp Sư chiếm đoạt.
- Mau đi lấy đồ vật tới đây.
Hội trưởng Kim nghe vậy vội vàng ra lệnh cho thuộc hạ.
- Vâng.
Ma Pháp Sư còn có thể hành động vội vàng đứng dậy, hốt hoảng chạy về kiến trúc phía xa xa.
Không lâu sau, hắn ôm lấy một đống linh khí trở về, cung kính đặt ở trước mặt An Kiệt Lạp.
Mục Lương bình tĩnh nhìn một vòng, đi tới Cửa Truyền Tống rồi điều chỉnh tọa độ, nói:
- Sau năm ngày, đi vào cánh cửa này, sẽ có người tới đón các ngươi đi mảnh đại lục khác.
Anh đã liên thông Cửa Truyền Tống ở đây với Cửa Truyền Tống tại thành Y Lê, đi từ nơi đó trở về vương quốc Huyền Vũ sẽ gần hơn rất nhiều.
- Vâng.
Tổng Hội Trưởng cung kính đáp một tiếng.
……….
Cổ Tư Mỹ quay đầu nhìn về phía Mục Lương, hai mắt của cô lấp lánh tia sáng, hỏi:
- Bệ hạ, tiếp theo chúng ta phải đi nơi nào vậy?
- Đương nhiên là trở về vương quốc Huyền Vũ.
Mục Lương nhàn nhạt đáp.
Cổ Tư Mỹ nghĩ đến vị trí của vương quốc Huyền Vũ, không nhịn được lo lắng nuốt nước bọt, hỏi:
- Đó chính là đi đến kênh Sương Mù?
- Ừm.
Mục Lương gật đầu một cái.
Cổ Tư Mỹ cau mày, nhỏ giọng nói:
- Vậy phải đi thế nào bây giờ, nơi này cách kênh Sương Mù rất xa, nếu như muốn ngồi xe thú trở về thì chí ít cũng phải mất hai tháng.
An Kiệt Lạp thanh thúy nói:
- Nếu thật sự hai tháng sau mới có thể trở về thì có lẽ toàn bộ đại lục đã biến mất rồi.
- Bệ hạ, chúng ta bay trở về à?
Ti Toa Lệ chớp mắt.
Mục Lương bình tĩnh gật đầu, nói:
- Ừm, đi tới vương quốc Người Thú trước đã.
- Hở?
Cổ Tư Mỹ sửng sốt một chút, còn chưa biết rõ ràng chuyện như thế nào thì hai tay đã bị An Kiệt Lạp và Ti Toa Lệ đỡ lấy.
Ngay sau đó, không gian dao động khuếch tán, Mục Lương mang theo ba cô gái biến mất tại chỗ.
Lúc này trời đã tối, trước khi trời sáng phải chạy về vương quốc Huyền Vũ, thời gian tương đối eo hẹp.
- Ông ~~~
Khi bốn người Mục Lương tới vương quốc Người Thú thì đã là đêm khuya, mây đen rậm rạp trên bầu trời, đêm nay không có ánh trăng.
Bốn người vừa mới xuất hiện thì cành cây Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ lập tức tỏa ra tỷ tỷ tia sáng, chiếu rọi khắp chủ thành người thú, cảnh tượng đẹp đẽ khiến người ta không thể dời mắt.
- Thật xinh đẹp.
Đôi môi của Cổ Tư Mỹ mở lớn, hai mắt sáng ngời nhìn cảnh tượng này.
An Kiệt Lạp vươn tay nâng cằm của thiếu nữ, đôi mắt hiện ra ý cười, nói:
- Mau thu cằm lại đi, sắp chạm đất rồi kìa.
- Ồ ồ.
Cổ Tư Mỹ vội vã khép lại miệng lại, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cành cây Trà Thụ Sinh Mệnh.
Cô đi theo phía sau mọi người, đi vào sâu bên trong chủ thành người thú.
Cổ Tư Mỹ nhìn ba người Mục Lương, không nhịn được hỏi:
- Các ngươi không cảm thấy một gốc cây sáng lên rất đẹp sao?
Ti Toa Lệ mỉm cười nói:
- Đúng là rất đẹp, nhưng chúng ta đều nhìn thấy mỗi ngày, cho nên đã quen rồi.
- Hở?
Cổ Tư Mỹ dấu hỏi đầy đầu, nơi đây không phải vương quốc Người Thú sao, tại sao bọn họ lại có thể nhìn thấy mỗi ngày chứ?
- Tối nay ngươi sẽ biết.
An Kiệt Lạp vỗ vai thiếu nữ, thúc giục:
- Bước nhanh lên nào.
- Ồ ồ, tốt.
Cổ Tư Mỹ nuốt nước miếng, vội vã bước nhanh hơn đuổi theo ba người Mục Lương.
- Huyền Vũ bệ hạ!
Một giọng nói cung kính vang lên, Huyền Điểu đi tới nghênh đón, phía sau là đám người Thống Lĩnh Đầu Chó.
Mục Lương liếc nhìn đám người Thống Lĩnh Độc Xà vội vã cuống cuồng, bình thản nói:
- Ừm, không có chuyện gì đâu, không cần phải khẩn trương.
- Vâng.
Đám người Thống Lĩnh Độc Xà cười ngượng ngùng một tiếng.
Huyền Điểu liếc nhìn Cổ Tư Mỹ một cái rồi im lặng thu tầm mắt lại, cung kính nói:
- Huyền Vũ bệ hạ, có cần chúng ta giúp một tay không?
- Không cần đâu, các ngươi đi nghỉ ngơi đi.
Mục Lương xua tay.
- Vâng.
Huyền Điểu cung kính gật đầu, nhưng lại không có lập tức rời đi.