Mục Lương nhìn về phía cành cây Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ, hơi chuyển động suy nghĩ liên lạc Tinh Linh Sinh Mệnh.
- Linh Nhi.
Anh mở miệng kêu một tiếng.
- Ông ~~~
Mục Lương vừa dứt lời thì cả cành cây Trà Thụ Sinh Mệnh run lên nhè nhẹ, một mảng ánh huỳnh quang bay ra từ thân cây, giống như một đàn đom đóm bay lượn.
Cổ Tư Mỹ ngẩng đầu lên, không khỏi lên tiếng thán phục:
- Thật xinh đẹp...
Ánh huỳnh quang bay múa, cuối cùng lại ngưng tụ thành một hình người trước mặt Mục Lương, cuối cùng biến thành Tinh Linh Sinh Mệnh.
Cô chớp chớp đôi mắt giống như ngọc lục bảo bản, nhẹ nhàng vỗ cánh nhào vào trong ngực của Mục Lương.
- Cha, ta tới rồi đây!
Linh Nhi cười tươi như hoa.
- A, cha?
Cổ Tư Mỹ ngẩn ngơ.
Mục Lương vươn tay nâng thắt lưng của thiếu nữ, dịu dàng nói:
- Lại làm phiền ngươi rồi.
Linh Nhi nghe vậy lắc đầu như làm nũng, ngây thơ nói:
- Giúp cha làm việc sao có thể nói là phiền phức chứ?!
- Ngoan, Linh Nhi trưởng thành.
Mục Lương cười một tiếng, vươn tay xoa đầu thiếu nữ, mái tóc suôn mượt có xúc cảm rất tốt.
- Hì hì, Linh Nhi vừa cao thêm hai centimet nha.
Linh Nhi cười tươi như hoa, vỗ cánh rời khỏi vòng tay của Mục Lương rồi bay lượn hai vòng trước mặt anh.
- Đúng là cao hơn không ít.
Mục Lương líu lưỡi, bây giờ Tinh Linh Sinh Mệnh đã cao một mét bảy mươi bảy.
Linh Nhi ngây thơ hỏi:
- Cha, hiện tại ngài phải trở về sao?
- Ừm, bốn người.
Mục Lương khẽ gật đầu, ý bảo ba người Ti Toa Lệ ở phía sau.
Linh Nhi thanh thúy nói:
- Bốn người à, vậy thì ta phải chuẩn bị một chút mới được.
Theo Linh Nhi lớn lên, cô có thể lợi dụng liên lạc giữa Trà Thụ Sinh Mệnh và cành cây để dịch chuyển nhiều người từ nơi này sang nơi khác với khoảng cách cực dài, trước kia thì chỉ có thể dịch chuyển một mình Mục Lương mà thôi.
- Được.
Mục Lương vươn tay ngưng tụ ra một đoàn nguyên tố sinh mệnh.
Đôi mắt đẹp của Linh Nhi lập tức sáng ngời, ôm nguyên tố sinh mệnh hấp thu.
- Cha thật tốt.
Cô dịu dàng nói.
Mục Lương buồn cười, có thể cảm nhận được Tinh Linh Sinh Mệnh ỷ lại mình.
Cổ Tư Mỹ không khỏi nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi người bên cạnh:
- Bệ hạ đã kết hôn rồi à, hơn nữa con gái đã lớn như vậy rồi?
Ti Toa Lệ liếc nhìn thiếu nữ, thong thả hỏi:
- Ngươi muốn biết à?
- Ừ ừ.
Cổ Tư Mỹ vội vàng gật đầu.
Đáy mắt của Ti Toa Lệ hiện lên ý cười, sau đó nhấn mạnh từng chữ:
- Không-nói-cho-ngươi biết.
- ...Keo kiệt.
Cổ Tư Mỹ nghiến răng nói.
Cô lại nhìn về phía An Kiệt Lạp, đối phương không nhìn thẳng ánh mắt của nàng, bày ra dáng vẻ ta chẳng biết gì cả, đừng hỏi.
Thiếu nữ ủy khuất bĩu môi, ánh mắt rơi vào trên người của Mục Lương, nhưng lại không dám đi hỏi hắn.
- Ông ~~~
Cành cây Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ lại bay ra ánh huỳnh quang lần nữa, nó giống như có sinh mệnh mà tới gần ba người Ti Toa Lệ, từng đốm ánh sáng huỳnh quang rơi vào trên người các nàng, chẳng mấy chốc hoàn toàn bao phủ ba cô gái ở bên trong.
- Đừng phản kháng.
Linh Nhi thanh thúy nhắc nhở.
- Ừ.
Cổ Tư Mỹ ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Lúc này, Linh Nhi mới nhìn về phía Mục Lương, cười nói:
- Cha, có thể xuất phát rồi.
- Ừm.
Mục Lương lên tiếng, nắm lấy tay bàn tay nhỏ nhắn của Tinh Linh Sinh Mệnh, đồng thời sử dụng năng lực không gian bọc lại đoàn người.
- Ông ~~~
Trong ánh nhìn tò mò của đám người Huyền Điểu, ánh sáng màu xanh quấn lấy ba cô gái rồi bay về phía thân cây của cành cây Trà Thụ Sinh Mệnh.
Trong ánh mắt đầy sự kinh ngạc của Cổ Tư Mỹ tràn, khi cô còn chưa biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì thì cơ thể đã bị ánh sáng màu xanh quấn quanh đưa vào trong thân cây rồi biến mất.
- Ông ~~~
Đám người Mục Lương vừa đi thì cành cây Trà Thụ Sinh Mệnh lập tức đình chỉ rung động, tia sáng trên lá cây cũng trở nên yếu ớt.
- Bệ hạ, bọn hắn đã đi rồi.
Thống Lĩnh Độc Xà thanh lãnh mở miệng.
- Ừm, trở về đi.
Huyền Điểu lên tiếng mà không quay đầu lại.
- Cộp cộp cộp ~~~
Các Thống Lĩnh Người thú rời đi, nhưng Huyền Điểu vẫn đứng tại chỗ, nhìn chăm chú vào cành cây Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ thật lâu không nói lời nào.
Thống Lĩnh Đầu Chó đã đi xa chọc chọc eo người bên cạnh, hỏi:
- Bệ hạ bị làm sao vậy?
- Đơn phương thôi.
Thống Lĩnh Độc Xà đánh bay tay của Thống Lĩnh Đầu Chó, con ngươi dựng đứng hiện lên lãnh ý.
Thống Lĩnh Đầu Chó sửng sốt một chút, mắt chó trừng lớn, kinh ngạc thốt lên:
- Đơn phương? Với ai? Huyền Vũ bệ hạ sao?
- Nếu không thì ngươi nghĩ là với ai?
Thống Lĩnh Độc Xà bĩu môi, lắc thân rắn đi trở về Thiên Điện, không để ý tới người thú đầu chó khờ khạo.
Thống Lĩnh Đầu Chó nhếch miệng cười hì hì, hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày Huyền Điểu cũng sẽ đơn phương.
……..
Cung điện ở tầng tám khu vực Trung Ương, vương quốc Huyền Vũ
Nguyệt Thấm Lan ngồi trên ghế sô pha chính sảnh, tay vuốt ve một chuỗi hạt châu, đây là vòng tay mà Mục Lương tặng cho cô.
Cô vẫn luôn vất vả lo liệu chuyện trong vương quốc Huyền Vũ, đây là lễ vật mà Mục Lương đặc biệt chuẩn bị cho cô gái ưu nhã.
Vòng tay có mười hai viên hạt châu, mỗi một viên đều là tinh thạch ma thú được đánh bóng lấp lánh, mỗi một hạt châu đều tương ứng với một năng lực khác nhau.
Bên trong hạt châu làm từ tinh thạch ma thú đều có khắc ma pháp trận, mỗi một hạt châu đều là một món ma cụ cao cấp.
Nguyệt Thấm Lan đeo chuỗi hạt trở lại cổ tay, ưu nhã hỏi:
- Thanh Vụ, mấy giờ rồi?
- Đại nhân Thấm Lan, đã năm giờ sáng rồi ạ.
Thanh Vụ liếc nhìn đồng hồ treo tường rồi trả lời.
Nguyệt Thấm Lan thở dài một tiếng, lo lắng nói:
- Trời sắp sáng rồi.
- Còn có một giờ nữa mới hừng đông.
Thanh Vụ thanh thúy nói.
Cô mấp máy môi, biết Nguyệt Thấm Lan là đang chờ bệ hạ trở về, ngài ấy đã đồng ý sẽ trở lại trước khi vương quốc Huyền Vũ trời sáng.
- Vậy thì sắp đến rồi.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã lên tiếng.
Thanh Vụ nhỏ giọng nói:
- Thật ra bệ hạ có thể điều khiển ngày và đêm nha, làm cho trời tối lâu hơn cũng không khó.
Ban ngày và đêm tối của vương quốc Huyền Vũ đều do Trà Thụ Sinh Mệnh khống chế, cho nên tiểu hầu gái nói không sai.
Nguyệt Thấm Lan buồn cười liếc nhìn tiểu hầu gái, thanh thúy nói:
- Ngài ấy sẽ không làm như vậy.
- Đại nhân Thấm Lan nói đúng.
Đáy mắt của Thanh Vụ hiện lên ý cười.
- A cáp ~~~
Nguyệt Thấm Lan lười biếng ngáp một cái, ngồi thẳng người dùng ngón tay thay lược chải vuốt mái tóc dài.
Thanh Vụ săn sóc hỏi:
- Đại nhân muốn đi ngủ một hồi không?
- Không ngủ, ta đi hậu hoa viên thăm Hi Bối Kỳ.
Nguyệt Thấm Lan đứng lên, mang giày cao gót đi về phía cửa sau cung điện.
Cô đã không ngủ cả đêm, chủ yếu là văn kiện từ mỗi toà Vệ Thành đưa tới nhiều lắm, khi nữ nhân làm xong hết thì đã là đêm khuya.
Thanh Vụ vội vàng đuổi theo, hai người đi đến hậu hoa viên, băng qua con đường lát đá nhỏ quanh co đi vào sâu bên trong.