Anh nói sang vấn đề hỏi:
- Ngươi đến đây có chuyện gì không?
Hồ Tiên trợn trắng mắt với Mục Lương, gắt giọng:
- Không có việc gì thì ta không thể tới tìm ngươi à?
- Dĩ nhiên là không phải rồi.
Mục Lương buồn cười.
- Nhưng lần này đúng là có chuyện.
Hồ Tiên cười tươi như hoa nói.
- Ừm, ta nghe đây.
Mục Lương vuốt tóc cô gái đuôi hồ ly, có thể ngửi được mùi thơm của cơ thể tản mát ra.
Hồ Tiên nói thẳng:
- Sau này Cổ Tư Mỹ sẽ ở lại cung điện à?
- ...
Yết hầu của Mục Lương nhấp nhô, không ngờ cô gái đuôi hồ ly lại đến đây vì chuyện này.
Trong lòng anh dở khóc dở cười, sau đó lặp lại những gì đã nói với Ly Nguyệt một lần nữa, trọng điểm là biểu đạt ý muốn bồi dưỡng cường giả.
- Hóa ra là như vậy, thế thì ta không còn chuyện gì nữa.
Hồ Tiên chớp chớp đôi mắt màu đỏ rực, đứng dậy muốn rời khỏi thư phòng.
Mục Lương líu lưỡi hỏi:
- Cứ như vậy đi rồi sao?
- Thành Buôn Bán Sơn Hải còn có nhiều việc phải bận rộn, ngày hôm nay không rảnh chơi với ngươi nha ~
Hồ Tiên phất tay, nhẹ nhàng rời đi.
- Chậc…
Mục Lương nhìn cửa thư phòng đóng lại, bất đắc dĩ tặc lưỡi một tiếng.
………
Đại lục cũ.
Ở thành Phượng xa xôi.
Thành Phượng bị bức tường lưu ly khổng lồ bao phủ, phòng ốc và kiến trúc trong bình chướng coi như là hoàn hảo.
Bên ngoài bình chướng là một mảnh hoang tàn, mặt đất lồi lõm không đồng đều, còn có thi thể Hư Quỷ chất đống như núi chưa bị đốt cháy.
Lúc này, đang có hàng chục ngàn con Hư Quỷ khởi xướng tiến công thành Phượng và căn cứ trung chuyển, tiếng kêu chói tai của lũ Hư Quỷ không dứt bên tai, thỉnh thoảng còn có tiếng bắn của linh khí đại pháo.
- Kiệt kiệt kiệt ~~~
- Rầm rầm rầm ~~~
Một mảnh Hư Quỷ bị linh khí đại pháo bắn nổ tan xác, nhưng chẳng mấy chốc lại có Hư Quỷ mới lấp chỗ trống, tiếp tục công kích bức tường lưu ly.
Vô số thổ tức Hư Quỷ rơi vào bên trên bình chướng, làm cho mặt đất đều chấn động,. phòng ốc kiến trúc bên trong bình chướng cũng loạng choạng kịch liệt.
May mà mặt đất đã được Phân Thân của Mục Lương gia cố, lúc này mới không làm cho thành Phượng biến thành một vùng phế tích.
Bức tường lưu ly nguyên bản trong suốt bây giờ đã bị vết máu, bụi bặm và bộ phận cơ thể của Hư Quỷ che lấp, hoàn cảnh bên trong thành Phượng trở nên tối tăm u ám, đè nén khiến người ta thở không nổi.
Trong Phủ Thành Chủ Thành Phượng, Kim Phượng nửa nằm ở trên giường, nghe thuộc hạ hồi báo tình hình chiến đấu bên ngoài thành.
Sắc mặt của cô trắng bệch, đây là ngày thứ tư sau khi nữ nhân bị trọng thương, nếu như không nhờ Mộc Phân Thân ra tay thì có lẽ nàng đã bị Hư Quỷ cấp cao giết chết rồi.
- Tình hình chiến đấu bên ngoài thế nào rồi?
Kim Phượng lạnh nhạt hỏi.
Đội trưởng hộ vệ nghiêm túc bảo cáo:
- Thành chủ đại nhân, lần này số lượng Hư Quỷ còn nhiều hơn gấp mấy lần so với trước đây, Hư Quỷ cấp cao cũng tăng lên gấp đôi, dù chúng ta đánh thắng được nhưng tử thương sẽ rất nghiêm trọng.
Kim Phượng nghe vậy càng thêm đau đầu, thương thế của nàng còn phải dưỡng vài ngày mới có thể chiến đấu lần nữa, bây giờ nàng là lòng có dư mà lực không đủ.
- Mục Lương đâu, hắn không có ra tay sao?
Cô hỏi với giọng trầm thấp.
Đội trưởng hộ vệ suy đoán:
- Căn cứ trung chuyển cũng có rất nhiều Hư Quỷ, đoán chừng là không có thời gian.
- Không có khả năng, dựa vào thực lực của Mục Lương, đối phó lũ Hư Quỷ này vẫn là rất thoải mái!
Kim Phượng nói với giọng điệu chắc chắn.
Cô đã đột phá tới cấp 9, thực lực mạnh lên rất nhiều so với lúc mới quen Mục Lương, chính bởi vì vậy nên cô càng hiểu rõ thực lực của Mục Lương khủng bố đến mức nào.
Đội trưởng hộ vệ suy nghĩ một chút, nói:
- Vậy thành chủ đại nhân muốn gửi lời cầu viện tới căn cứ trung chuyển không?
Kim Phượng do dự một chút, cô đã dùng hết nhân tình mà Mục Lương thiếu mình, cũng chính là nhờ nó mà mới đổi lấy cái mạng của cô.
- Thành chủ đại nhân, không có thời gian do dự nữa đâu, cứ tiếp tục như vậy thì thành Phượng sẽ không chịu nổi!
Đội trưởng hộ vệ sốt ruột nói.
Kim Phượng thở dài một tiếng, trong đầu hiện ra một hình ảnh, thành Phượng biến thành một tòa thành trống không, thoạt nhìn không khí trầm lặng, đây là tương lai gần mà cô lợi dụng năng lực thức tỉnh để thấy được.
Cô lo lắng nếu mời Mục Lương ra tay thì cũng sẽ không thể sửa đổi được kết cục của thành Phượng.
- Thành chủ đại nhân?
Đội trưởng hộ vệ lên tiếng lần nữa.
Kim Phượng nhấc mắt lên, nói:
- Đi thôi.
- Vâng.
Trên mặt của đội trưởng hộ vệ lộ ra sự vui mừng, lập tức đứng dậy rời đi Phủ Thành Chủ để liên lạc với căn cứ trung chuyển.
- Ông ~~~
Không gian xung quanh đột nhiên dao động một chút, Mộc Phân Thân đột ngột xuất hiện ở trước mặt hai người.
- Huyền Vũ bệ hạ.
Đội trưởng hộ vệ kinh ngạc thốt lên một tiếng, ngay sau đó vội vã cung kính hành lễ.
Đôi mắt của Kim Phượng sáng ngời, nàng gắng gượng đứng lên, hỏi:
- Mục Lương các hạ, sao ngài lại tới đây?
- Tới thăm ngươi một chút, thuận tiện đưa cho ngươi một lời đề nghị.
Mộc Phân Thân bình tĩnh nói.
Kim Phượng nghe vậy trên mặt đổi thành thần sắc nghiêm túc, khàn khàn hỏi:
- Đề nghị gì?
Phân Thân của Mục Lương gằn từng chữ:
- Làm cho người thường trong thành Phượng rút lui, người có năng lực chiến đấu tập trung đi qua căn cứ trung chuyển, chỉnh hợp lực lượng chống lại sự tiến công của Hư Quỷ.
Kim Phượng nghe vậy cơ thể chấn động, trong đầu lại hiện ra hình ảnh thấy được trong tương lai, thành Phượng biến thành một tòa thành trống không.
Chỉ là cô không ngờ nó không phải là bị Hư Quỷ phá thành, mà là bởi vì lời đề nghị của Mộc Phân Thân.
- Như vậy sao được, nơi đây là nhà của chúng ta!
Đội trưởng hộ vệ sốt ruột lên tiếng.
- Vậy ngươi muốn chết ở chỗ này sao?
Mộc Phân Thân Mục Lương nhàn nhạt mở miệng.
- .....
Đội trưởng hộ vệ nghe vậy không khỏi cứng họng.
Cô nhìn về phía Kim Phượng, vội vàng nói:
- Thành chủ đại nhân.
Kim Phượng tiếp tục trầm mặc, tương lai mà cô nhìn thấy không cách nào thay đổi được, bây giờ có đồng ý với Mộc Phân Thân hay không thì kết quả đều là thành Phượng sẽ biến thành một tòa thành trống không.
Nhưng có hai nguyên nhân dẫn đến điều này, một là người trong thành rút lui, hai là toàn bộ người trong thành đều chết hết.
Kim Phượng nghĩ tới đây thì đã biết mình không có sự lựa chọn khác, nhìn Mộc Phân Thân, gật đầu nói:
- Ừm, đề nghị này không tệ.
- Thành chủ đại nhân!
Đội trưởng hộ vệ kinh ngạc thốt lên.
Kim Phượng nói với giọng điệu bình tĩnh:
- Chỉ cần người không chết, chỉ cần sống sót, sau này chúng ta vẫn có thể trở về.
Đội trưởng hộ vệ cắn răng, trong lòng cũng rõ ràng đạo lý này, chỉ là cảm thấy trong cơ thể tuôn ra cảm giác vô lực sâu đậm.
Phân Thân của Mục Lương nhàn nhạt nói:
- Rất tốt, ta cho các ngươi thời gian hai ngày để triệu tập mọi người, hai ngày sau sẽ có phi thuyền vận chuyển đến đây, dân chúng bình thường sẽ được tiếp đi vương quốc Huyền Vũ.