- ...
Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt với nam nhân, hoài nghi là anh đang lấy le.
Cô thở ra một hơi, giọng điệu khôi phục sự ưu nhã:
- Vậy hôm nay ngươi bắt đầu chế tạo linh khí mới, cho nên muốn bỏ bê công việc khác mấy ngày đây?
Nữ nhân vừa nói vừa vỗ vỗ văn kiện mới vừa đưa tới, tất cả đều do mỗi toà Vệ Thành đưa tới.
- Chỉ có thể khiến ngươi vất vả một đoạn thời gian rồi.
Mục Lương nói có chút ngượng ngùng.
Nguyệt Thấm Lan nhận mệnh giơ tay lên nâng trán, xua tay nói:
- Thôi thôi, dù gì ta cũng đã quen rồi.
Đôi mắt của Mục Lương hiện ra ý cười, biết nữ nhân ngoài miệng than thở, thật ra trong lòng là rất nguyện ý.
- Sao nào? Làm gì nhìn ta chằm chằm thế?
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan ửng đỏ, lập tức trợn trắng mắt với nam nhân lần nữa.
Mục Lương mỉm cười nói:
- Không có, ngươi xinh đẹp nên nhìn thôi.
Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, tiến sát lại gần anh rồi lưu lại một vòng ướt át trên môi anh.
Khi Mục Lương muốn tiến thêm một bước thì cô chặn lại, nói:
- Thành Phượng đã bắt đầu rút lui, ngươi bảo Mộc Phân Thân lưu ý một chút, đừng để Hư Quỷ tập kích phi thuyền vận chuyển.
- Đã biết, Mộc Phân Thân vẫn luôn nhìn chằm chằm nơi đó mà.
Đáy mắt của Mục Lương hiện lên một tia tiếc nuối.
- Ừm, chờ người của thành Phượng đến vương quốc Huyền Vũ, có thể bổ khuyết rất nhiều cương vị còn trống.
Nguyệt Thấm Lan vui mừng nói.
Mục Lương gật đầu lên tiếng:
- Chỉ cần có thể đảm bảo an toàn của bọn hắn, ta tin tưởng dù tương lai không có Hư Quỷ uy hiếp thì bọn hắn cũng sẽ không trở về.
- Lấy đãi ngộ của vương quốc Huyền Vũ, là đồ ngốc mới muốn rời đi.
Nguyệt Thấm Lan nói một cách tự tin.
Mục Lương cười khẽ vài tiếng, bây giờ là như vậy, nhưng lâu rồi thì không chắc, trên đời này chưa bao giờ thiếu người có dã tâm.
Người có dã luôn tâm làm sao cam nguyện vẫn ở một địa phương nào đó trải qua một cuộc sống bình thường và an nhàn chứ.
Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói:
- Đúng rồi, còn có một việc, người của Hiệp Hội Ma Pháp Sư đã đến thành Phi Điểu, nguy cơ bên kia tạm thời được giải trừ.
- Ta biết rồi.
Mục Lương chậm rãi gật đầu.
Thỉnh cầu sử dụng vũ khí Thẩm Phán đều đưa đến đây, hắn tự nhiên là biết đến.
- Được rồi, ngươi tiếp tục làm việc đi, những văn kiện này khi nào ngươi rảnh rỗi thì xem một chút, không rảnh thì chờ buổi tối ta trở về lại xử lý.
Nguyệt Thấm Lan đứng dậy, nàng chuẩn bị đi đến Cục Quản Lý Vệ Thành Số Tám.
- Tốt.
Mục Lương lên tiếng, chờ cửa thư phòng đóng lại thì thuận tay cầm lên một phần văn kiện lật xem.
Anh lại lật xem những văn kiện còn lại, sau khi xác định không có văn kiện quan trọng thì đặt lại chỗ cũ, giao cho cô gái ưu nhã đi xử lý.
Mục Lương lại tốn hai giờ đồng hồ để ưu hóa bản thiết kế vũ khí, sau đó mang theo bản vẽ đứng dậy rời đi thư phòng.
- Bệ hạ.
Ba Phù đứng canh gác bên ngoài thư phòng ngoan ngoãn hành lễ.
Mục Lương bình thản nói:
- Ta đi phòng làm việc, mấy ngày nay không có đại sự thì đừng tới quấy rầy.
- Vâng ạ.
Ba Phù đáp một tiếng.
Mục Lương đến phòng làm việc, trên đài điều khiển bày một khúc gỗ lớn, mặt ngoài còn tản ra ánh sáng xanh, có thể rõ ràng cảm nhận được khí tức sinh mệnh ở phía trên.
Khúc gỗ này được cắt ra từ Trà Thụ Sinh Mệnh, Linh Nhi đích thân lựa chọn cho hắn, cái này sẽ không có ảnh hưởng đối với Trà Thụ Sinh Mệnh, lại có thể dùng để chế tác linh khí.
Mục Lương buông bản vẽ, bắt đầu xử lý tài liệu chính chế tác linh khí, cần định hình khúc gỗ Trà Thụ Sinh Mệnh, chế tác thành chủ thể bức tranh.
Khi anh vội vàng ở trong thư phòng thì những người khác trong cung điện cũng không có nhàn rỗi.
Tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, màn đêm buông xuống mới được nghỉ ngơi một chút, tề tụ ở cung điện thưởng thức cơm tối, đợi sau khi bữa cơm kết thúc thì đám người Ngải Lỵ Na và Ny Cát Sa còn phải tiếp tục làm việc.
Trong nhà ăn, Hi Bối Kỳ và những người khác đã ngồi xuống, thông qua tiểu hầu gái biết được Mục Lương lại bắt đầu bận rộn ở trong phòng làm việc.
- Bệ hạ thường xuyên như vậy sao?
Cổ Tư Mỹ kinh ngạc hỏi.
Cô ở trong cung điện được vài ngày, đã làm quen với các cô gái, ít nhất là biết tên của các cô, gặp mặt có thể trò chuyện nói mấy câu.
- Ừm, ngài ấy rất bận rộn, thỉnh thoảng ở phòng làm việc mấy ngày mới đi ra ngoài.
Hi Bối Kỳ ngây thơ gật đầu.
- Ngài ấy chính là quốc vương.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.
Cổ Tư Mỹ chậm rãi gật đầu:
- Cũng đúng, quốc vương đều rất bận rộn.
Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía thiếu nữ, hỏi:
- Ngươi học ma pháp thế nào rồi?
Cổ Tư Mỹ thanh thúy đáp:
- Toàn hệ ma pháp đều sẽ học được một, hai loại ma pháp cấp 3, hôm nay ta đang học thêm ma pháp mới.
Hi Bối Kỳ nghe vậy kinh ngạc trừng mắt, thốt lên:
- Cái gì, toàn hệ ma pháp đều học được tới cấp ba sao?
Những người khác đồng dạng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, cô ấy vừa mới trở thành Ma Pháp Sư vài ngày mà đã học được ma pháp cấp 3 rồi.
Phải biết rằng Ma Pháp Sư học được một ma pháp đẳng cấp mới nghĩa là những ma pháp cùng đẳng cấp còn lại sớm muộn gì cũng có thể học được.
Ví dụ như thiếu nữ học xong ma pháp hỏa hệ cấp 3 "Bạo liệt", như vậy cũng có thể nhanh chóng học được ma pháp "Liệt Diễm Trùng Kích" cùng cấp 3, huống chi thiếu nữ còn học xong toàn hệ ma pháp cấp 3.
- Đúng vậy, nhưng mỗi một hệ đều chỉ biết một, hai loại ma pháp cấp 3 thôi, ta còn chưa đủ mạnh.
Trên mặt của Cổ Tư Mỹ lộ vẻ tiếc nuối.
- ...
Hi Bối Kỳ co giật khóe miệng, lúc này mới biết Mục Lương đã nhặt về một người khó lường.
……
Hi Bối Kỳ nghiêng người tới gần, mặt cô nghiêm túc hỏi:
- Cổ Tư Mỹ, ngươi nói cho ta biết ngươi tu luyện thế nào vậy, lúc này mới vài ngày mà ngươi đều học xong toàn hệ ma pháp cấp 3 rồi?
Cổ Tư Mỹ chớp mắt, thanh thúy trả lời:
- Ta chỉ tu luyện giống như trong sách viết thôi.
- ....
Hi Bối Kỳ hít một hơi thật sâu, không biết nói cái gì cho phải.
- Hi Bối Kỳ, hình như tốc độ tu luyện của cô ấy còn nhanh hơn ngươi nha.
Nguyệt Phi Nhan cười chế nhạo.
Tốc độ tu luyện của cô gái Ma Cà Rồng đã đủ nhanh, mỗi lần hấp thu xong huyết dịch trong cơ thể thì thực lực đều sẽ dâng lên một mảng lớn.
Hi Bối Kỳ trợn trắng mắt, hất cằm lên nói:
- Ừm, còn ta chỉ cần nhanh hơn ngươi là được.
- ....
Nguyệt Phi Nhan hết chỗ nói rồi, người so với người thật là tức chết mà.
Nguyệt Thấm Lan buồn cười nói:
- Các ngươi lại không phải là Ma Pháp Sư, so sánh với cô ấy làm gì?
- Cũng đúng ha.
Nguyệt Phi Nhan có cảm thấy được an ủi đến, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Đáy mắt của Cổ Tư Mỹ hiện lên ý cười, cầm chén đũa lên cũng bắt đầu dùng bữa.