Thiên Cức Quan không chỉ có Hoa Vạn Gai, còn có các loại thú thuần dưỡng như Kỳ Lân, Rồng Dung Nham Khổng Lồ, Vua Cá Chuồn, v.v...
- Đúng vậy, không cần lo lắng, ta sẽ trông chừng giúp ngươi.
Hồ Tiên quyến rũ nói.
Hai ngày này, cô đều ở căn cứ Không Quân, hỗ trợ thanh lý bầy Hư Quỷ, đường ven biển của vương quốc Huyền Vũ rất dài, có thêm một người hỗ trợ là việc tốt.
Mục Lương quay đầu liếc nhìn đuôi của Hồ Tiên, chiếc đuôi thứ chín đã dài ra hai phần ba, còn kém một đoạn là có thể ngang bằng với tám chiếc đuôi còn lại.
- Có chuyện gì vậy?
Hồ Tiên cảm nhận được ánh mắt của Mục Lương , giận dỗi trừng anh một cái.
Anh hỏi:
- Ngươi sắp đột phá đến Vương giai à?
Hồ Tiên dịu dàng nói:
- Sắp rồi, chờ chiếc đuôi này dài ra là được.
- Vậy để ta giúp ngươi một chút.
Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe.
- Giúp thế nào, dùng Nước Mắt Thiên Sứ hay Quả Sinh Mệnh?
Hồ Tiên tò mò hỏi.
- Còn có Vô Hạn Long Quả.
Mục Lương bình thản đáp.
Hồ Tiên lắc đầu, quyến rũ nói:
- Vô Hạn Long Quả cho ta ăn là lãng phí, nó có thể giúp người khác thức tỉnh năng lực.
- Có thể giúp người khác thức tỉnh nhưng nó cũng có thể để cho năng lực thức tỉnh của ngươi tiến hóa, sẽ không lãng phí.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Thôi thôi, ngươi đưa cho người cần dùng nó hơn đi.
Hồ Tiên lắc đầu nói.
Đáy mắt của Mục Lương hiện lên một tia nhu tình, bình thản nói:
- Cho ngươi dùng thật sự không phải lãng phí.
- Ta cũng là thật sự không cần.
Hồ Tiên vươn tay vòng lấy hông của Mục Lương, cằm gần kề xương quai xanh của anh, hơi ngẩng đầu lên cười nói.
- Được rồi, vậy ăn Quả Sinh Mệnh thì sao, nó có thể để cho ngươi hoàn thành đột phá.
Mục Lương cười một tiếng.
Anh lấy ra một Quả Sinh Mệnh đưa cho cô gái đuôi hồ ly, mùi trái cây thơm nồng lập tức tản ra.
Khóe môi của Hồ Tiên hơi cong lên, mở miệng cắn Quả Sinh Mệnh, nước sốt bùng nổ ở trong miệng, năng lượng nồng nặc lan tỏa khắp người.
Cô chậm rãi ăn hết một Quả Sinh Mệnh, năng lượng trong cơ thể nồng nặc tan không ra.
Cô gái đuôi hồ ly vội khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tập trung hấp thu năng lượng trong cơ thể, mái tóc trắng không gió mà lay động.
Mục Lương chắp tay sau lưng chờ đợi, nhìn da thịt trắng nõn của cô gái đuôi hồ ly trồi lên một mảnh phấn hồng, khí tức tản mát ra cũng bắt đầu cất cao.
- Có chuyện gì vậy?
Giọng nói kinh ngạc vang lên, Nguyệt Thấm Lan và Nguyệt Thấm Di đi vào cung điện, phía sau là đám người Ly Nguyệt.
- Cô ấy bắt đầu đột phá.
Mục Lương ôn hòa nói.
- A, nhanh như vậy sao?
Trong mắt của Nguyệt Thấm Lan lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Mục Lương nói ngắn gọn:
- Ta giúp cô ấy một tay.
- Chẳng mấy chốc chúng ta lại có thêm một vị cao thủ Vương giai rồi.
Trong đôi mắt canh biển của Nguyệt Thấm Lan lộ vẻ vui mừng.
- Đúng vậy.
Mục Lương mỉm cười gật đầu.
Nguyệt Thấm Di và những người khác giữ yên lặng, ai nấy đều khẩn trương nhìn chăm chú vào cô gái đuôi hồ ly.
Đuôi hồ ly sau lưng Hồ Tiên múa may lung tung, chiếc đuôi hồ ly thứ chín bắt đầu biến dài, chẳng mấy chốc đã biến lớn bằng tám chiếc đuôi hồ ly khác.
- Ông ~~~
Ở bên cạnh chiếc đuôi hồ ly thứ chín lại có một chiếc đuôi lông nhung nhung nho nhỏ nhô ra, đó là chiếc đuôi thứ mười gần mọc ra sau khi đột phá thành công.
Khi chiếc đuôi thứ mười dài bằng những chiếc đuôi còn lại thì cũng là thời điểm cô gái đuôi hồ ly trở thành cường giả Chí Tôn.
- Thành công rồi à?
Ly Nguyệt ngưng thần nói nhỏ.
Mục Lương lắc đầu, giọng của anh nghiêm túc nói:
- Chưa đâu, khí tức còn chưa ổn định được.
- Ong ong ong ~~~
Khí tức của cô gái đuôi hồ ly lại kéo cao lên lần nữa, nhanh chóng đột phá cấp 9 tiến vào Vương giai, khí tức nhanh chóng ổn định lại.
- Thành công.
Đáy mắt của Mục Lương hiện lên tia vui mừng.
Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày, dịu dàng nói:
- Khi Hi Bối Kỳ đột phá thì cửu tử nhất sinh, đến lúc Hồ Tiên đột phá thì lại rất dễ dàng.
- Tất nhiên rồi, Hi Bối Kỳ là phải hấp thu máu của ta, còn năng lượng của Quả Sinh Mệnh khổng lồ nhưng lại chứa nhiều nguyên tố sinh mệnh, có thể trợ giúp cơ thể của Hồ Tiên khôi phục nhanh chóng.
Mục Lương bình thản nói.
- Cũng đúng.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.
Một lát sau, lông mi nhỏ dài của Hồ Tiên nhẹ nhàng run lên, cô chậm rãi mở hai mắt, tròng mắt màu đỏ rực loé lên tia sáng.
- Đây chính là cảm giác Vương giai sao?
Hồ Tiên nhìn bàn tay thon dài của mình, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn.
Mục Lương quan tâm hỏi:
- Ngươi cảm giác cơ thể thế nào rồi, có nơi nào khó chịu không?
- Rất tốt, ta rất thích loại cảm giác cường đại này.
Hồ Tiên nhấc mắt, đôi môi đỏ tươi hơi cong lên.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Năng lượng trong cơ thể ngươi chắc vẫn chưa hoàn toàn hấp thu xong, hai ngày này không thể lười biếng, muốn tu luyện hấp thu hết năng lượng.
- Ta biết rồi.
Hồ Tiên cười quyến rũ một tiếng.
Cô thong thả đứng lên, chín cái đuôi sau lưng lung lay, bộ lông thoạt nhìn rất sáng bóng.
- Thật muốn xoa đuôi một chút.
Ly Nguyệt nhẹ giọng lẩm bẩm.
- Ngươi vừa nói gì?
Hồ Tiên liếc nhìn cô gái tóc trắng.
- Không có gì.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt ửng đỏ.
Mục Lương nghĩ tới điều gì đó, ôn hòa hỏi:
- Tìm hiểu rõ ràng tình huống bên Phi Long Cốc chưa?
- Đã tìm hiểu rõ ràng rồi.
Nguyệt Thấm Lan và Ly Nguyệt nghe vậy biểu cảm trên mặt đều trở nên nghiêm túc.
……..
Mục Lương ngồi trên ghế sô pha ở chính sảnh, nhìn về phía Ly Nguyệt hỏi:
- Nói đi, tình huống bên Cốc Phi Long là thế nào?
Ly Nguyệt lộ ra thần sắc nghiêm túc, nhấn mạnh từng chữ:
- Cốc Phi Long đã biến mất.
- Nghĩa là sao?
Mục Lương cau mày lại.
Nguyệt Thấm Lan ngồi xuống, nhẹ giọng giải thích:
- Cốc Phi Long bị Hư Quỷ phá hủy, hơn phân nửa hòn đảo chìm xuống biển.
Mục Lương trầm giọng nói:
- Không thể nào, dựa vào thực lực của Hư Quỷ, trừ phi là Hư Quỷ Thánh giai hoặc ba con Hư Quỷ Chí Tôn trở lên ra tay, bằng không thì chuyện này là bất khả thi.
Cốc Phi Long rất lớn, chỉ dựa vào bầy Hư Quỷ thông thường thì còn lâu mới hủy diệt được Cốc Phi Long, chớ đừng nhắc tới nhấn chìm hơn phân nửa Cốc Phi Long vào trong biển.
- Là Hư Quỷ Thánh giai ra tay.
Ly Nguyệt thấp giọng nói.
Mục Lương nhướng mày, hỏi:
- Chuyện xảy ra khi nào?
- Mười ngày trước.
Ly Nguyệt đau buồn đáp.
Mục Lương trầm giọng hỏi:
- Mười ngày trước, tại sao không hề có bất cứ tin tức nào truyền về?
Ly Nguyệt lắc đầu, giải thích:
- Cốc Phi Long tử thương rất nhiều người, liên lạc viên phụ trách việc liên lạc đã chết, lần này là nhờ thông qua linh khí phát sóng mới liên lạc được người của Cốc Phi Long.
Ánh mắt của Mục Lương trở nên nặng nề, hỏi:
- Cốc Phi Long còn lại bao nhiêu người sống sót?
- Chưa đến hai ngàn người.
Ly Nguyệt thở dài một tiếng.
Mục Lương nhấc mắt lên, cau mày nói:
- Toàn bộ Cốc Phi Long chỉ còn lại không tới hai ngàn người?
Ly Nguyệt gật đầu nói:
- Đúng vậy, bọn hắn còn trốn ở trên đảo, Long Chủ và Rồng Bay Vương đều bị thương rất nặng.