- Hống hống hống ~~~
Rồng Bay Vương gầm nhẹ, đầu thân mật cọ vào người Mục Lương, phát ra tiếng kêu không muốn xa rời.
Long Chủ co giật khóe miệng, đột nhiên lại lộ ra vẻ mặt do dự.
Mục Lương cười sờ đầu Rồng Bay Vương, dịu dàng nói:
- Nghỉ ngơi thật tốt.
- Hống hống hống ~~~
Rồng Bay Vương gầm nhẹ, nhân tính hóa gật đầu một cái.
Mục Lương liếc nhìn Long Chủ một cái rồi xoay người đi tới nơi Ôn Sa đang nghỉ ngơi, trên người nàng cũng có tổn thương.
- Vết thương trên người thế nào rồi?
Hắn ôn hòa hỏi.
- Còn ổ.
Ôn Sa liếc nhìn phần đuôi, không ít vảy bị bóc ra, thoạt nhìn rất thảm.
- Đưa tay cho ta.
Mục Lương bình thản nói.
Ôn Sa do dự một chút, cuối cùng vẫn là vươn tay đặt lên trên bàn tay của Mục Lương.
Mục Lương nhắm mắt lại, kiểm tra tình huống trong cơ thể của nữ vương xà nhân, nội thương không nhẹ, ngoại thương cũng rất nghiêm trọng.
……….
Mục Lương buông ra tay của Ôn Sa, bình thản nói:
- Được rồi, hai ngày này chú ý nghỉ ngơi.
Dưới sự trị liệu của anh, vết thương trên người Nữ vương Người Rắn đã tốt hơn phân nửa, các tổn thương còn lại chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là sẽ khỏi hẳn.
- Cảm ơn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Sa đỏ lên, đuôi rắn màu màu vàng tím nhẹ nhàng đong đưa, phần vảy rơi xuống đã mọc ra một lần nữa.
Cô nhìn bàn tay vừa bị Mục Lương cầm lấy, tim đập hơi nhanh một chút, sống một ngàn năm rất hiếm khi bị loài người đối đãi dịu dàng như vậy.
Mục Lương nhướng mày, quan tâm hỏi:
- Sao ngươi đỏ mặt thế, còn có chỗ nào khó chịu sao?
- Không có gì, đại khái là trời quá nóng thôi.
Ôn Sa khẽ lắc đầu nguầy nguậy.
Mục Lương hơi nhướng mày, bến tàu ở gần biển rộng mà nàng ấy không lạnh, ngược lại còn cảm thấy nóng?
Anh nghĩ ngợi một chút, Ôn Sa là người rắn, có lẽ động vật máu lạnh sẽ nhạy cảm hơn chăng?
- Nếu không có chuyện khác thì ngươi nên nghỉ ngơi thật tốt.
Mục Lương bình thản nói.
- Ừm, cảm ơn.
Ôn Sa đáp lại, cô thấy Mục Lương xoay người chuẩn bị rời đi, không khỏi hỏi:
- Có gì cần ta giúp một tay không?
- Tạm thời thì không có, hiện giờ chữa khỏi vết thương là việc quan trọng nhất.
Mục Lương phất tay đáp mà không quay đầu lại.
Ôn Sa là cường giả Thánh giai, là chiến lực cao cấp khi nhân loại đối phó với Hư Tộc, cô ấy mau chóng khôi phục đến trạng thái đỉnh mới là việc quan trọng nhất.
- Vậy được rồi.
Ôn Sa mấp máy đôi môi có chút khô khốc.
Mục Lương rảo bước tới chỗ của Tân Tây, vết thương trên người bà đã được lính quân y xử lý, tạm thời cầm máu.
Tân Tây thấy nam nhân đi tới, nếp nhăn khóe mắt giãn ra, nói:
- Bệ hạ, ngài còn rượu không?
- ...
Mục Lương cạn lời vài giây, bất đắc dĩ lấy ra một vò rượu từ bên trong không gian tùy thân đưa cho bà lão, trầm giọng nói:
- Xem lão như vậy, có phải chỉ cần có rượu thì chuyện gì cũng làm phải không?
Tân Tây nghe vậy lập tức ôm chặt bầu rượu, cảnh giác nhìn chằm chằm Mục Lương, đồng thời nhìn quét hắn từ đầu đến chân, do dự một chút rồi nói với giọng điệu tối nghĩa:
- Ngài nói sai rồi, ta còn phải xem đối phương là ai, phẩm chất rượu có ngon hay không nữa?
- ...
Mục Lương dấu hỏi đầy đầu, sau đó đoán được tư tưởng của Tân Tây đã bay đến phía chân trời, hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Dẹp sạch mớ ý tưởng không đứng đắn trong đầu ngươi đi.
Tân Tây bĩu môi, mở nắp bình rượu rồi ngửa đầu uống một hớp lớn, sau đó phát ra một tiếng thở dài thoải mái và thỏa mãn.
- Rượu ngon ~
Bà híp mắt cảm nhận dư vị.
Mục Lương nhìn xuống bà, nhàn nhạt nói:
- Thương thế trên người thế nào rồi?
Tân Tây xua tay, nói không chút để ý:
- Tạm thời không chết được, còn có thể làm việc cho bệ hạ thêm mấy năm nữa.
Đáy mắt của Mục Lương hiện lên ý cười, cúi người nói:
- Vươn tay ra, ta chữa thương giúp ngươi.
Tân Tây không do dự khoát bàn tay đầy nếp nhăn lên trên tay anh, còn uống thêm một hớp rượu mạnh.
Mục Lương nhắm mắt lại, thi triển năng lực bắt đầu chữa thương cho bà lão.
Anh không biết lần tấn công kế tiếp của Hư Tộc sẽ vào lúc nào, là tổng tiến công vào hai ngày sau hay là đánh nghi binh trước tiên tới quấy rầy vài lần, cho nên anh muốn mau chóng làm cho chiến lực mũi nhọn của Nhân tộc khôi phục lại.
Tân Tây ôm lấy vò rượu, tùy ý Mục Lương điều trị vết thương trên người mình.
Mười phút sau, Mục Lương thả tay xuống, vết thương trên người bà lão đã tốt hơn phân nửa.
- Cảm ơn bệ hạ.
Tân Tây không khỏi ợ một cái.
- ...
Mục Lương hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:
- Hai ngày này lão đừng uống rượu nữa.
Tân Tây nghe vậy ôm chặt bình rượu trong ngực, cảnh giác nhìn chằm chằm Mục Lương, nói:
- Bệ hạ, ta vất vả đối phó Hư Quỷ như vậy, thế mà ngài lại không cho ta uống rượu sao?
Khóe mắt của Mục Lương co giật, kiên trì giải thích:
- Ngươi bớt uống rượu một chút thì sẽ có lợi cho việc khôi phục vết thương hơn.
Tân Tây nghe vậy suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Nếu như ta uống Rượu Hoa do Tinh Linh Sinh Mệnh ủ thì sẽ không có ảnh hưởng phải không?
- Ừm.
Mục Lương vô ý thức gật đầu.
Rượu Hoa được sản xuất ở bên trong Trà Thụ Sinh Mệnh, số lượng không nhiều, uống một ngụm có chỗ tốt cực lớn đối với cơ thể, thậm chí còn có thể kéo dài tuổi thọ.
Đôi mắt của Tân Tây tỏa sáng nhìn chằm chằm Mục Lương, biểu cảm trên mặt tràn đầy sự khát vọng.
- ...
Mục Lương bó tay toàn tập, cuối cùng vẫn là lấy ra một ít Rượu Hoa đưa cho bà lão.
- Cảm ơn bệ hạ.
Tân Tây nói lời cảm kích từ trong thâm tâm.
Bà từng uống Rượu Hoa, chính bởi vì uống rồi cho nên mới nhớ thương ngày đêm không quên được, thừa dịp hiện tại có công, trước tiên đòi muốn một bình uống đỡ ghiền.
- Ngươi nghỉ ngơi đi.
Mục Lương cười lắc đầu, phất tay xoay người rời đi.
Thiên Cức Quan trở nên an tĩnh rất nhiều, nhóm binh lính bận rộn thanh lý chiến trường, công việc thống kê số lượng quân lính thương vong, điều này làm cho bầu không khí có chút bi thương, trầm thấp.
Mục Lương ngắm nhìn bốn phía, trận chiến này làm cho Hải Lục Không tam quân thương vong thảm trọng, không có binh sĩ nào là không bị thương, thậm chí có binh lính nghiêm trọng đến nỗi mất đi nửa người.
Ánh mắt của Mục Lương lạnh như băng, Hư Tộc không diệt vong thật là có lỗi với những binh sĩ đã chết.
- Hư Tộc, tất vong.
- Cộp cộp cộp ~~~
Nguyệt Thấm Lan vừa trở về từ khu y tế, thần sắc trên mặt nàng cũng không dễ nhìn.
Mục Lương giơ tay vén tóc mai của nữ nhân, thấp giọng hỏi:
- Tình huống thế nào rồi?
Nguyệt Thấm Lan lắc đầu, tâm trạng hạ thấp nói:
- Tình huống thương vong còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng, rất nhiều binh sĩ cho dù được trị liệu thì cũng không thể lên chiến trường được nữa.
Trận chiến này quá mức thảm khốc, rất nhiều binh sĩ vứt bỏ sinh mệnh, binh sĩ tương đối may mắn thì bị trọng thương, coi như nhặt mệnh về thì đã là nửa tàn phế.
Rất nhiều binh sĩ bị mất tay chân, sau này chỉ có thể sống dựa vào tay chân giả, cơ thể như vậy tiến lên chiến trường chỉ là chịu chết.