Mục Lương vỗ vai Nguyệt Thấm Lan, trấn an nói:
- Chiến tranh vốn dĩ tàn khốc vô tình, huống chi đây là chiến tranh tồn vong giữa hai chủng tộc.
- Ta biết.
Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đen láy của Mục Lương.
Mục Lương vuốt ve khuôn mặt của nữ nhân, tiếp tục nói:
- Chờ khi nào giải quyết xong Hư Tộc, sẽ có trợ cấp và đãi ngộ tốt cho binh sĩ bị tàn phế, còn về phần những binh sĩ bất hạnh hy sinh thì sẽ hậu đãi người nhà của bọn hắn, chúng ta sẽ nhớ kỹ những gì mà bọn hắn đã làm.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu thật mạnh, thấp giọng nói:
- Ta đã để người đi lập danh sách thống kê binh sĩ thương vong rồi.
- Rất tốt.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, vươn tay ôm cô vào lòng trấn an.
Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng ôm lấy eo của nam nhân, nhẹ giọng nói:
- Mục Lương, còn có hai ngày nữa, Nhân tộc sẽ chiến thắng chứ?
- Sẽ.
Mục Lương nói như chém đinh chặt sắt.
Anh đi tới thế giới này mới sinh sống được hai năm, thật vất vả mới biến thành Huyền Vũ thành vương quốc Huyền Vũ, có được hoàn cảnh sinh hoạt yên ổn như bây giờ, sao có thể kết thúc như vậy được.
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy càng ôm chặt Mục Lương, hai người nhất thời không nói lời nào.
- Bệ hạ, ta cũng bị thương, tại sao ngươi không chữa thương cho ta?
Giọng nói sâu kín vang lên cắt đứt thế giới của hai người.
Khuôn mặt của Nguyệt Thấm Lan đỏ lên, vội vã buông ra Mục Lương, quay đầu nhìn Trinh Hoán không biết đã đi tới từ lúc nào, phía sau cô là Xảo Nhi cũng bị trọng thương.
Mục Lương dở khóc dở cười, bình thản nói:
- Bây giờ ta lập tức trị liệu giúp ngươi.
- Cảm ơn bệ hạ.
Trên mặt Trinh Hoán nặn ra một nụ cười, hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng.
Nguyệt Thấm Lan đỏ mặt đi ra ngoài, cô còn rất nhiều chuyện phải làm.
………
Ở Chủ Thành, cuộc chiến giữa Kỳ Lân và Hư Quỷ Vương Giai gần kết thúc.
Trận chiến này giằng co gần một giờ đồng hồ, dưới sự phối hợp ăn ý của Kỳ Lân và Nhện Quỷ Ảnh, ba con Hư Quỷ Vương giai đã có hai con nuốt hận mà chết.
Con Hư Quỷ Vương giai thứ ba cố gắng giãy giụa chống đỡ, đáng tiếc vẫn không phải là đối thủ của Kỳ Lân và Nhện Quỷ Ảnh
Hư Quỷ Vương giai thất bại, bầy Hư Quỷ cũng tử thương không còn lại bao nhiêu, bọn nó đến chết cũng không thể tấn công vào Chủ Thành.
Mặc dù Chủ Thành không có đại trận hộ thành nhưng lại có bản thể Trà Thụ Sinh Mệnh toạ trấn, cho dù là Hư Quỷ Thánh giai tới đây thì cũng cần phải trả giá thật lớn mới có thể bước chân vào trong Chủ Thành.
Ly Nguyệt buông trường cung trong tay xuống, đồng thời con Hư Quỷ cuối cùng cũng ngã xuống đất bỏ mình.
- Thật tốt quá, lũ Hư Quỷ đều chết cả rồi!
Cổ Tư Mỹ thở phào một hơi, thoát lực ngã ngồi trên mặt đất, bắt đầu thở hồng hộc.
Ly Nguyệt quay đầu nhìn cô một cái, quan tâm hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
- Không có gì đâu, chỉ là bị hao hết ma lực mà thôi, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.
Cổ Tư Mỹ hữu khí vô lực xua tay, cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, ma lực bị hao hết khiến nàng có loại cảm giác sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.
- Đây là bí dược khôi phục ma lực, ngươi uống xong rồi nghỉ ngơi cho tốt.
Ly Nguyệt lấy ra một chai bí dược rồi đưa cho thiếu nữ.
- Cảm ơn.
Cổ Tư Mỹ cảm kích lên tiếng.
Tay cô run rẩy lấy ra một viên bí dược cho vào miệng, nhanh chóng cảm nhận được ma lực trong không khí xung quanh vọt về phía mình, cảm giác choáng váng ngất xỉu dần biến mất.
- Phù ~~~
Cổ Tư Mỹ chậm rãi thở ra một hơi, nhắm mắt lại khôi phục ma lực.
Ly Nguyệt chống cơ thể bằng trường cung, xoay người nhìn về phía các binh sĩ còn có thể đứng, ra lệnh:
- Đi cứu trị thương binh đi.
- Vâng!
Nhóm binh lính lên tiếng, bắt đầu cứu trị thương binh, thống kê tình huống thương vong của các đồng đội.
Ly Nguyệt xoay người lại nhìn thi thể Hư Quỷ bên ngoài tường thành, cho dù đã chết nhưng khí tức mà bọn nó tản mát ra vẫn khiến người ta chán ghét.
- Hống hống hống ~~~
Kỳ Lân liếm láp vết thương trên cơ thể, tuy nó và Nhện Quỷ Ảnh thắng trận đấu này nhưng cũng bị thương không nhẹ.
Ly Nguyệt thấy thế cất bước đi về phía hai con thú thuần dưỡng, lấy ra quả Tinh Thần đưa đến bên mép bọn nó, nói:
- Ăn đi, có lợi cho việc khôi phục vết thương.
- Hống hống hống ~~~
Kỳ Lân gầm nhẹ một tiếng, há to miệng để cô gái tóc trắng ném quả Tinh Thần vào trong.
- Răng rắc ~~~
Nó nhai hai cái rồi nuốt hết cả quả Tinh Thần, sau một lúc thì vết thương trên thân nhanh chóng cầm máu.
Nhện Quỷ Ảnh cũng giống như vậy, nhưng hình thể của bọn nó quá lớn, quả Tinh Thần thông thường chỉ có thể giúp chúng nó cầm máu, nếu muốn làm cho vết thương hoàn toàn khép lại thì vẫn cần phải được trị liệu.
- Các ngươi nhịn đau một chút.
Ly Nguyệt lấy ra bí dược chữa thương rồi rót nước thuốc lên trên miệng vết thương của bọn nó.
Kỳ Lân nhìn cô gái tóc trắng, nhắm mắt lại không có phản kháng.
Ly Nguyệt bận trước bận sau một hồi lâu, lúc này mới khiến vết thương của hai con thú thuần dưỡng nằm trong tầm khống chế, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Không biết hiện tại Mục Lương thế nào rồi...?
Cùng lúc đó, cuộc chiến ở những tòa Vệ Thành khác cũng dần dần kết thúc.
Ngoại trừ tấn công Vệ Thành, còn có một bộ phận Hư Quỷ lẻn vào nơi khác, cần dẫn người đi dọn sạch.
- Ông ~~~
Trùng Cộng Hưởng mà Ly Nguyệt mang theo trên người thức tỉnh, nó vỗ cánh rồi bay trước mặt cô.
- Ly Nguyệt, có nghe thấy ta nói không?
Giọng nói của Ngải Lỵ Na vang lên.
Ly Nguyệt đáp một tiếng:
- Nghe thấy.
- Hư Quỷ bên ta đã được giải quyết xong hết rồi, Chủ Thành không sao chứ?
Ngải Lỵ Na vội hỏi, trong giọng nói mang theo sự lo lắng.
- Bên ta cũng vừa kết thúc chiến đấu, Chủ Thành không có việc gì, còn ngươi thì sao?
Ly Nguyệt vừa nói vừa liếc nhìn thi thể Hư Quỷ chất thành đống.
Giọng nói của Ngải Lỵ Na toát lên sự thán phục, bảo:
- Vệ Thành Số Mười Hai cũng không sao, ta nói cho ngươi biết, Băng Minh Xà rất lợi hại, hai con Hư Quỷ Vương giai đều không phải là đối thủ của nó!
Sau khi Băng Minh Xà giải quyết Hư Quỷ Vương giai thì thắng lợi đã nghiêng về phía Nhân tộc, đến cuối cùng thì không có một con Hư Quỷ nào có thể thành công tiến vào Vệ Thành Số Mười Hai.
- Vậy là tốt rồi, còn những người khác thì sao?
Khuôn mặt lạnh nhạt của Ly Nguyệt trầm tĩnh lại.
Ngải Lỵ Na thanh thúy đáp:
- Ta vẫn chưa liên lạc với những người khác, không biết bọn họ có xảy ra chuyện gì hay không….?
Ly Nguyệt nghiêm túc nói:
- Vậy ta đi liên lạc Vệ Thành số một tới số sáu, ngươi liên lạc các tòa Vệ Thành còn lại, mười phút sau gọi lại cho ta.
- Được.
Ngải Lỵ Na lên tiếng, sau đó tắt trò chuyện.