Mười phút trôi qua nhanh chóng, Trùng Cộng Hưởng trước mặt cô gái tóc trắng lại vỗ cánh lần nữa.
- Ông ~~~
- Ly Nguyệt, ta đã liên lạc mọi người rồi!
Giọng nói của Ngải Lỵ Na vang lên mang theo sự vui mừng.
Khóe môi của Ly Nguyệt cong lên, dịu dàng nói:
- Nghe giọng nói của ngươi, chắc mọi người đều không sao rồi đúng không?
Ngải Lỵ Na cười tươi như hoa đáp:
- Đúng vậy, những Vệ Thành khác đều không sao, đám Hư Quỷ kia đều bị giải quyết, mấy người Ny Cát Sa cũng không có thương vong.
- Bên ta cũng vậy, thậm chí Hư Quỷ không có tấn công Vệ Thành Số Một và Vệ Thành Số Ba.
Giọng nói của Ly Nguyệt thả lỏng rất nhiều.
- Vậy là tốt rồi, không biết phía bên Thiên Cức Quan như thế nào nữa….?
Trong giọng nói của Ngải Lỵ Na hiện lên chút lo lắng.
Khóe miệng cong lên của Ly Nguyệt nghe vậy lại hạ xuống, thấp giọng nói:
- Ta cũng không biết.
- Ta sợ còn có Hư Quỷ lẻn vào vương quốc, nếu không thì ta đã đi Thiên Cức Quan hỗ trợ rồi.
Ngải Lỵ Na thở dài một tiếng.
Ly Nguyệt trấn an nói:
- Không có chuyện gì đâu, nơi đó có Mục Lương rồi mà.
- Cũng đúng, hy vọng có tin tức tốt truyền đến.
Ngải Lỵ Na gật đầu lia lịa.
- Sẽ có thôi.
Ánh mắt của Ly Nguyệt trở nên kiên định, rồi nhìn về phía những người bị thương, nói:
- Không nói chuyện với ngươi nữa, bên ta có rất nhiều binh lính bị thương, ta đi hỗ trợ một tay.
- Ừm!
Ngải Lỵ Na dứt khoát cắt đứt trò chuyện, nàng cũng phải đi bận việc.
Ly Nguyệt thu hồi Trùng Cộng Hưởng, xoay người đi về phía những người bị thương, lính quân y đang toàn lực cứu trị thương binh, cố gắng hết khả năng bảo trụ tánh mạng của bọn họ.
- Đội trưởng Ly Nguyệt, hắn sắp chịu không nổi rồi.
Một lính quân y đè ngực của một binh lính nằm trên mặt đất, nơi trái tim có một vết thương rộng hai mươi centimet, máu không ngừng chảy.
Máu phun đến trên mặt vị lính quân y làm cho cả gương mặt của hắn đỏ rần, đặc biệt là cặp mắt kia, lúc này đã ngập đầy nước mắt, trên mặt tràn ngập thần sắc không cam lòng.
Là một lính quân y, nhìn chiến hữu sắp chết ở trước mặt mình mà lại không có đủ bản lĩnh cứu sống đối phương, đây là chuyện vô cùng bi ai và sỉ nhục.
Ly Nguyệt cau mày nhìn vết thương trên người binh sĩ, lập tức lấy ra một bình bí dược chữa thương đưa cho lính quân y, nghiêm túc dặn dò:
- Phân nửa đổ lên trên vết thương, phân nửa uống vào.
Đôi mắt của lính quân y sáng lên, vội vã tiếp nhận bí dược chữa thương.
- Rào rào ~~~
Nước thuốc màu xanh lục rơi lên trên miệng vết thương của binh lính, máu đang chảy nhanh chóng ngừng lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
- Có hiệu quả rồi!
Lính quân y vui mừng reo lên, nước mắt lại chảy xuống.
Hắn vội vàng đút bí dược chữa thương còn lại cho thương binh, nhanh chóng ổn định thương thế của đối phương.
Ánh mắt của Ly Nguyệt lóe lên, đó là bí dược chữa thương tốt nhất, trên người cô không còn lại bao nhiêu bình, nhưng cô lại không có do dự quá nhiều, không thể nhìn binh sĩ chết ở trước mặt mình.
- Đội trưởng, chắn chắc hắn sẽ qua khỏi thôi.
Lính quân y kích động nói.
- Ừm, không có gì việc là tốt rồi.
Ly Nguyệt liếc nhìn binh sĩ trọng thương một cái, sau đó xoay người đi thăm hỏi những binh lính khác.
……….
- Hống hống hống ~~~
Kỳ Lân đang nằm sát xuống đất đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thiên Cức Quan.
Cổ Tư Mỹ chớp chớp mắt, kinh ngạc hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Ma lực trong cơ thể cô đã khôi phục được một phần, không còn cảm thấy hư nhược đến mức ngất xỉu như trước.
- Graooo graooo ~~~
Kỳ Lân gầm nhẹ vài tiếng, cố nén đau đớn đứng dậy.
- A nè nè, vết thương của ngươi vẫn chưa hoàn toàn khép lại đâu, cử động lộn xộn sẽ chảy máu đó!
Cổ Tư Mỹ sốt ruột vội khuyên bảo.
- Ông ~~~
Không gian chợt dao động, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện.
Cổ Tư Mỹ có cảm giác mà quay đầu nhìn lại, Mục Lương xuất hiện ở trên không trung, cơ thể lóe lên rồi đi tới trước mặt Kỳ Lân.
- Bệ hạ!
Cổ Tư Mỹ vừa kinh ngạc vừa vui mừng reo lên.
- Ừm, ngươi không bị thương chứ?
Mục Lương gật đầu một cái, ánh mắt rơi vào trên người cô.
Cổ Tư Mỹ lắc đầu, thanh thúy đáp:
- Ta không có bị thương.
- Vậy là tốt rồi.
Mục Lương bình thản nói.
Anh nhìn về phía Kỳ Lân, nó đang thân mật cọ đầu vào cánh tay anh, vì cử động mà vết thương trên người lại đổ máu lần nữa.
- Ngoan nào, nằm xuống đi.
Mục Lương sờ sờ đầu của Kỳ Lân rồi đút cho nó mười ngàn điểm tiến hóa.
- Hống hống hống ~~~
Kỳ Lân ngoan ngoãn nằm úp sấp, phát ra tiếng ngáy thật thấp.
Mục Lương vươn tay chạm vào miệng vết thương của nó, bắt đầu trị liệu, toàn bộ quá trình Kỳ Lân đều rất an tĩnh, chỉ là dùng đầu nhẹ nhàng cọ vào chân của anh.
- Ráng nhịn một chút.
Mục Lương ôn hòa nói.
Cổ Tư Mỹ kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, thì ra quốc vương của vương quốc Huyền Vũ cũng có lúc dịu dàng như vậy.
Thời gian trôi qua, vết thương trên người Kỳ Lân dần dần khép lại, miếng vảy rớt xuống cũng mọc ra một lần nữa.
- Tốt, đã không sao nữa rồi.
Mục Lương thả tay xuống.
- Hống hống hống ~~~
Kỳ Lân đứng lên lắc lư cơ thể, một vài sợi hồ quang điện màu tím nhỏ lượn lờ quanh thân, nó lại cọ đầu vào người Mục Lương lần nữa.
- Ngoan, mau đi nghỉ ngơi đi.
Mục Lương cười một tiếng.
Kỳ Lân gầm nhẹ hai tiếng đáp lại sau đó xoay người rời đi.
Mục Lương nhìn về phía Nhện Quỷ Ảnh, nó bị thương nhẹ hơn Kỳ Lân, trị liệu sẽ dễ dàng hơn một chút.
Trước lúc trị liệu, Mục Lương cũng đã đút mười ngàn điểm tiến hóa cho Nhện Quỷ Ảnh, coi như phần thưởng nó giữ được Chủ Thành an toàn.
- Xì xì ~~~
Nhện Quỷ Ảnh uốn lượn tám cái chân thon dài, mấy đôi mắt to lớn đến gần.
Mục Lương cũng cách rất gần gương mặt quỷ sống động như thật kia.
- ....
Khóe miệng của Mục Lương co giật, vươn tay sờ đầu Nhện Quỷ Ảnh, mặt trên có lông cứng như thép nguội đâm tay.
May mà da tay của anh còn cứng rắn hơn sắt thép, cho nên lông của Nhện Quỷ Ảnh không đả thương được anh.
- Đi nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa còn có một trận đánh ác liệt đang chờ chúng ta đấy.
Mục Lương bình thản nói.
Nhện Quỷ Ảnh xoay người rời đi, tuy vết thương trên người nó đã được chữa trị, nhưng phương diện tinh thần vẫn cần nuôi dưỡng một thời gian.
- Bệ hạ, Thiên Cức Quan thế nào rồi?
Cổ Tư Mỹ không khỏi hỏi thăm.
Mục Lương thuận miệng đáp lại một câu:
- Bên kia đã không sao rồi, Hư Quỷ tới đánh đều bị giải quyết.
Cổ Tư Mỹ nghe vậy vui mừng lên tiếng:
- Thật tốt quá!
Mục Lương liếc nhìn nữ nhân, bình thản hỏi:
- Hiện giờ ngươi biết được bao nhiêu loại ma pháp rồi?
- Ma pháp toàn hệ cấp 4 đều học được trên bốn loại.
Cổ Tư Mỹ giơ bốn ngón tay, lộ ra vẻ mặt khoe khoang.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, bình tĩnh nói:
- Rất tốt, cứ dựa theo tốc độ này, chẳng mấy chốc thì ngươi sẽ học được ma pháp cấp 5.