Cổ Tư Mỹ gật đầu thật mạnh nói:
- Đúng vậy, lại cho ta thêm mười ngày nữa nhất định có thể học xong ma pháp cấp 5.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, trong lòng khen ngợi không thôi, không hổ là người có huyết mạch Ma Pháp Thần, học tập ma pháp dễ dàng giống như ăn bánh uống nước.
- Mục Lương!
Giọng nói kinh ngạc và vui mừng vang lên, Ly Nguyệt đi nhanh tới trước, đôi mắt màu trắng bạc nhìn thẳng vào khuôn mặt của Mục Lương.
- Ngươi vất vả rồi, có bị thương không?
Khóe môi của Mục Lương hơi cong lên, trong giọng nói mang theo ý quan tâm.
Ly Nguyệt lắc đầu, gỡ xuống mũ giáp Khôi Giáp Thánh Quang, mái tóc dài màu trắng bạc xõa xuống.
Đôi mắt của cô sáng ngời như sao trời, nhẹ giọng nói:
- Ta không sao.
- Vậy là tốt rồi.
Mục Lương vươn tay vén lọn tóc mai của thiếu nữ, thuận tiện vận chuyển nguyên tố sinh mệnh cho cô, trợ giúp cô khôi phục thể lực.
Sắc mặt của Ly Nguyệt nhanh chóng khá hơn nhiều, hai má hơi ửng đỏ, dịu dàng hỏi thăm:
- Ngươi trở về đây, chắc bên Thiên Cức Quan đã an toàn rồi, phải không?
Mục Lương ôn hòa đáp:
- Ừm, Hư Quỷ ở cảng khẩu đều đã bị giải quyết, tạm thời là an toàn.
Ly Nguyệt nghe vậy cả người trầm tĩnh lại, Hư Quỷ ở Thiên Cức Quan đều bị giải quyết, như vậy vương quốc Huyền Vũ có thể an toàn một đoạn thời gian, nói với sắc mặt nghiêm túc:
- Trong vương quốc có Hư Quỷ lẩn trốn, ta đã phái người đi quét sạch.
- Ừm, chúng nó không phải là uy hiếp quá lớn.
Mục Lương bình thản nói.
Anh đã ra lệnh Ong Chúa chỉ huy bầy ong đi thanh lý Hư Quỷ, tin tưởng rất nhanh sẽ dọn dẹp sạch sẽ trên diện rộng.
Ly Nguyệt gật đầu, dịu dàng hỏi tiếp:
- Vậy tình huống thương vong thế nào?
Mục Lương lắc đầu, thở dài trả lời:
- Tình huống thương vong tương đối nghiêm trọng, rất nhiều binh sĩ đã không còn năng lực chiến đấu.
Ly Nguyệt nghe vậy không khỏi lo lắng, Thiên Cức Quan dễ thủ khó công, nhưng cũng không chịu nổi Hư Quỷ tới quá nhiều, mấy triệu con Hư Quỷ trùng kích pháo đài, cho dù địa thế dễ thủ như thế nào đi nữa thì cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Mục Lương vỗ nhẹ vào vai của thiếu nữ, trấn an nói:
- Chờ khi nào giải quyết xong Hư Tộc thì lại tăng thêm trợ cấp và đãi ngộ cho binh sĩ thương vong.
- Vâng!
Ly Nguyệt gật đầu thật mạnh.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Ngươi nghỉ ngơi một chút đi.
Ly Nguyệt lắc đầu, nhẹ giọng đáp:
- Còn rất nhiều việc chưa được giải quyết, hiện tại ta không quá mệt mỏi, chờ làm xong việc rồi nghỉ ngơi cũng không muộn.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Được rồi, ngươi nhớ chăm sóc tốt bản thân.
Ly Nguyệt dịu dàng nói:
- Vâng.
- Ta đi xem Linh Nhi.
Mục Lương bỏ lại một câu rồi biến mất ngay tại chỗ.
Chủ Thành.
Trong hậu hoa viên tầng tám khu Trung Ương.
Mục Lương xuất hiện ở trước Trà Thụ Sinh Mệnh, nhìn chăm chú vào đại thụ cao ngất, dịu dàng kêu một tiếng:
- Linh Nhi.
- Ông ~~~
Từng điểm ánh sáng xanh từ trên thân cây xuất hiện, cuối cùng hội tụ thành hình người, Tinh Linh Sinh Mệnh xuất hiện ở trước mặt nam nhân.
- Cha!
Đôi mắt đẹp của Linh Nhi sáng lấp lánh, cô bé cười tươi như hoa hô một tiếng rồi nhào vào trong lòng Mục Lương, thân mật cọ đầu vào ngực anh.
- Ngoan.
Mục Lương cười nói với giọng điệu cưng chiều, vươn tay nâng người của Tinh Linh Sinh Mệnh lên.
- Cha, Linh Nhi mệt mỏi quá, cho nên phải trở về nghỉ ngơi trước.
Linh Nhi làm nũng.
Đáy mắt của Mục Lương hiện lên một tia đau lòng, dịu dàng nói:
- Ta biết, bổn nguyên Sinh Mệnh trong cơ thể không bị tổn hại chứ?
- Không có, ta chỉ là mệt mỏi thôi.
Linh Nhi giòn giã đáp.
Mục Lương hơi ngửa đầu ra sau, nhìn chằm chằm vào đôi mắt như ngọc lục bảo của thiếu nữ, hỏi:
- Thật sự không có việc gì chứ?
- Ta không sao thật mà, không phải lừa gạt cha nha!
Mặt của Linh Nhi nghiêm túc đáp.
- Vậy là tốt rồi.
Mục Lương thấy Tinh Linh Sinh Mệnh không có nói dối, trong lòng cũng trầm tĩnh lại.
Anh giơ tay ngưng tụ một đoàn nguyên tố sinh mệnh tinh thuần rồi đưa đến bên môi thiếu nữ.
Hai mắt của Linh Nhi sáng ngời, ôm lấy nguyên tố sinh mệnh rồi hút một hơi, trên mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn.
- Cha, ta yêu ngươi nhất trên đời!
Linh Nhi phồng má làm nũng.
Mục Lương cưng chiều xoa xoa đầu thiếu nữ, dịu dàng nói:
- Ngoan, ngươi mau chóng khỏe lên là tốt rồi.
- Ừ ừ, ta sẽ bảo vệ cha và vương quốc Huyền Vũ!
Linh Nhi gật đầu thật mạnh.
- Đứa bé ngốc.
Mục Lương bật cười.
………
Trong hầm trú ẩn dưới quảng trường Chủ Thành.
Trình Tiếu thẫn thờ ôm đầu gối ngồi trên đệm vải lanh, lưng dựa vào rương hành lý, Dụ Tử thì ghé vào trên rương hành lý chợp mắt một chút.
Bên cạnh hai người là Tuyết Diệp, trong tay cô là giấy và bút, đang nghiêm túc vẽ cái gì đó.
Phạm vi xung quanh rất yên tĩnh, dân chúng tị nạn đều lẳng lặng chờ đợi, rất nhiều người đều mang theo đệm, lúc này đang nằm hoặc ngồi nghỉ ngơi, chờ đợi bên ngoài truyền đến tin tức tốt.
Ở bên trong Hầm Trú Ẩn không thiếu thức ăn và nước uống, không khí cũng không trở nên oi bức bởi vì nhiều người tụ tập cùng một chỗ.
Bên trong Hầm Trú Ẩn cũng có nhà vệ sinh, nơi đây tựa như một gian phòng cực lớn, ngoại trừ không có các cơ sở giải trí thì phương tiện sinh hoạt đều đầy đủ hết.
Những người quen biết nhau tụ tập lại chung một chỗ và nhỏ giọng trò chuyện, có người lo lắng cũng có người sợ hãi.
- A cáp ~~~
Trình Tiếu ngáp một cái lấy lại tinh thần, hai mắt hiện lên hơi nước nhàn nhạt, quay đầu nhìn về phía cô gái Ma Cà Rồng.
Cô nghiêng đầu lại gần, thấy trên quyển sổ của cô gái Ma Cà Rồng có rất nhiều hình vẽ.
- A, chị Tuyết Diệp, ngươi đang vẽ quần áo sao?
Trình Tiếu nhỏ giọng kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy.
Tuyết Diệp gật đầu một cái.
Cô chờ đợi ở chỗ này rất buồn chán, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, ở đây lại không có chuyện gì để làm, vì vậy lấy sổ và bút vẽ quần áo.
Cô gái Ma Cà Rồng là người mẫu, có đôi khi vì chụp ảnh mà một ngày phải mặc và cởi hơn năm mươi bộ quần áo, cho nên cô biết cấu tạo của rất nhiều loại quần áo, hiện tại buồn chán tùy tay thiết kế quần áo cho bản thân.
Trình Tiếu tiến lên trước, chăm chú quan sát hình vẽ trên giấy, khen ngợi từ trong thâm tâm:
- Thật đẹp.
- Thật không? Ngươi cảm thấy nó rất đẹp à?
Tuyết Diệp chớp chớp đôi mắt màu vàng óng.
Trình Tiếu gật đầu thật mạnh, nói bằng giọng điệu nghiêm túc:
- Thật sự rất đẹp nha, nếu như may thành quần áo thì nhất định sẽ có rất nhiều người thích.
Khóe môi của Tuyết Diệp cong lên, nhẹ giọng nói:
- Ta chỉ vẽ chơi thôi, sẽ không có cơ hội may thành quần áo.
Trình Tiếu ngây thơ nói:
- Không đâu, chỉ cần ngươi vẽ đẹp thì có thể đưa đến Xưởng May nha.
Tuyết Diệp chậm rãi gật đầu, trong lòng có ý tưởng, đợi sau này khi nào rảnh rỗi cô sẽ vẽ một vài bản thiết kế, cái nào thích thì sẽ đưa đến xưởng may làm thành quần áo cho riêng mình.