Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 333 - Chương 2979 - Thống Kê Thương Vong

Chương 2979 - Thống Kê Thương Vong
Chương 2979 - Thống Kê Thương Vong

- Chị gái xinh đẹp thật là lợi hại, không giống như ta, cái gì cũng không biết.

Trình Tiếu nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tuyết Diệp liếc nhìn thiếu nữ, bình tĩnh nói:

- Ngươi là Ma Pháp Sư, như vậy đã mạnh hơn so với rất nhiều người rồi, không phải là không biết gì cả.

Trình Tiếu nghe vậy khóe môi cong lên, có chút kiêu ngạo nói:

- Ta sẽ nỗ lực học tập ma pháp, sau khi tốt nghiệp có thể công tác thay bệ hạ, hồi báo bệ hạ đã bồi dưỡng ta.

Tuyết Diệp chậm rãi gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Như vậy tốt vô cùng.

Trình Tiếu nghĩ tới điều gì đó, trên mặt lại hiện lên biểu cảm lo âu.

- Có chuyện gì vậy?

Tuyết Diệp thuận miệng hỏi.

- Không biết hiện tại cha ta thế nào rồi ….?

Trình Tiếu thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía lối vào hầm trú ẩn.

Dụ Tử nằm trên rương hành lý giật mình, cuối cùng vẫn không có ngẩng đầu lên.

Tuyết Diệp trấn an nói:

- Sẽ không có chuyện gì đâu, hiện tại bên ngoài an tĩnh như vậy, chứng minh là không có nguy hiểm, Hư Quỷ không có tiến vào Chủ Thành.

Trình Tiếu chậm rãi gật đầu, thấp giọng nói:

- Hy vọng là sẽ không có việc gì, có bệ hạ ở đây, Hư Quỷ sẽ không thể vào được.

Cô có đủ lòng tin đối với bệ hạ, cũng tin tưởng Hư Tộc không phải là đối thủ của vương quốc Huyền Vũ.

- Ầm ầm ~~~

Đột nhiên, một tiếng gầm rú kịch liệt vang lên từ bên ngoài, mặt đất hơi chấn động.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Có người kinh ngạc thốt lên.

Tiếng vang này như giọt nước rơi vào chảo nóng, làm cho toàn bộ dân chúng bên trong hầm trú ẩn đều lên tinh thần.

- Chẳng lẽ là Hư Quỷ tiến vào Chủ Thành à?

- Làm sao bây giờ, chúng ta ở tại chỗ này sẽ an toàn chứ?

- Thật là đáng sợ, ta không muốn chết.

- ....

Không ít người bắt đầu hoảng hốt, thậm chí có người bắt đầu kêu to gọi lớn.

Dụ Tử cũng ngồi dậy, khẩn trương nhìn chăm chú vào lối vào hầm trú ẩn.

- Mọi người giữ yên lặng, đừng tự hù dọa bản thân!

Binh sĩ phụ trách an toàn cho hầm trú ẩn hô to.

Một vị binh sĩ lớn tuổi khác trấn an nói:

- Mọi người hãy giữ yên lặng, đừng hốt hoảng cũng đừng kêu to gọi lớn, sẽ không có chuyện gì đâu.

- Nơi này là vương quốc Huyền Vũ, hầm trú ẩn là do bệ hạ xây dựng, vô cùng an toàn.

Hắn tiếp tục trấn an mọi người.

Vừa nghe được lời này, dân chúng đều bình tĩnh lại, cơn khủng hoảng trong lòng lập tức giảm bớt rất nhiều.

- Đúng vậy, bệ hạ xây dựng Hầm Trú Ẩn khẳng định là rất an toàn.

Có dân chúng thở phào một hơi.

- Mọi người không cần lo lắng, bệ hạ sẽ bảo vệ chúng ta.

- Đúng vậy, nếu vương quốc Huyền Vũ không an toàn thì chẳng còn nơi nào an toàn cả.

- ...

Lời nói của dân chúng làm cho nhóm binh lính đưa mắt nhìn nhau, không ngờ mọi người lại thả lỏng nhanh như vậy, giúp bọn họ bớt đi công tác trấn an.

Tuyết Diệp cau mày nhìn lên trên đỉnh đầu, nhạy bén nhận thấy được tiếng gầm rú không phải vang lên ở bên trong Chủ Thành.

Trình Tiếu khẩn trương, đã có chút đứng ngồi không yên.

Tuyết Diệp thấy thế trấn an:

- Tiếng nổ mạnh vang lên từ chỗ rất xa, không phải ở Khu dân cư.

- A, làm sao ngươi biết?

Trình Tiếu kinh ngạc nhìn về phía cô gái Ma Cà Rồng.

- Ta nghe được.

Tuyết Diệp bình tĩnh trả lời.

Trình Tiếu ngạc nhiên quan sát cô gái Ma Cà Rồng, như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.

Tuyết Diệp tiếp tục nói:

- Cha ngươi là Phó Vệ Trưởng, phụ trách an toàn của Khu dân cư, hắn sẽ không rời đi Chủ Thành, sẽ không có việc gì, cho nên ngươi yên tâm đi.

- Ừ ừ, cảm ơn ngươi.

Trình Tiếu cảm kích nói.

Tuyết Diệp lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Ta không có làm gì cả, không cần cảm ơn ta.

Trình Tiếu tiến lên ôm cánh tay của cô gái Ma Cà Rồng, cảm kích nói:

- Chị gái, ngươi thật tốt.

- ...

Tuyết Diệp có chút không được tự nhiên, nàng rất ít khi gần gũi với nhân loại như thế.

Nhưng cô lại không chán ghét loại cảm giác này, trong khoảng thời gian tiếp xúc với Trình Tiếu, biết cô bé là một cô bé lương thiện, còn có chút hồn nhiên ngây thơ.

- Chị Tuyết Diệp, ngươi muốn ăn gì không?

Trình Tiếu chớp mắt hỏi.

- Ta không đói bụng.

Tuyết Diệp lắc đầu nói.

Hai ngày trước, cô đã uống máu được chế biến riêng cho Ma Cà Rồng của vương quốc Huyền Vũ, có thể nhịn ăn trong vài ngày, nhưng nếu không phải ở trong thời kì đặc biệt thì cô vẫn sẽ ăn một ngày ba bữa.

- Chị Tuyết Diệp, ngươi đã không ăn một ngày rồi, vẫn là ăn chút gì đi.

Trình Tiếu lấy ra bánh bích quy kiên trì đưa cho cô gái Ma Cà Rồng.

Tuyết Diệp do dự một chút, cuối cùng vẫn là tiếp nhận bánh bích quy cắn từng miếng nhỏ.

Dụ Tử vỗ vai của con gái, dịu dàng nói:

- Bánh bích quy rất khô, đưa cho cô ấy chút nước đi.

- Ồ phải rồi, của ngươi đây.

Trình Tiếu vỗ tay lên trán, lấy ra một bình nước từ trong rương hành lý và đưa cho cô gái Ma Cà Rồng.

- Cảm ơn.

Tuyết Diệp cảm kích.

Dụ Tử lắc đầu nói:

- Ngươi còn cần cái gì thì cứ việc nói với chúng ta.

- Vâng.

Tuyết Diệp khẽ gật đầu.

Chẳng mấy chốc thì bên trong Hầm Trú ẩn khôi phục sự an tĩnh, nhóm người quen thấp giọng trò chuyện với nhau, đều đang suy đoán tiếng nổ mạnh mới vừa rồi là vì chuyện gì.

Trong lòng Dụ Tử lo lắng không thôi, Trình Mâu còn ở bên ngoài hầm trú ẩn, nếu có Hư Quỷ tiến công vào Chủ Thành thì hắn phải làm sao bây giờ?

Cô lại nghĩ đến vương quốc Huyền Vũ cường đại, âm thầm an ủi bản thân rằng loại tình huống đó chắc sẽ không xảy ra.

……….

Buổi tối, bên trong cung điện ở tầng tám khu Trung Ương, Chủ Thành.

Mục Lương đang ngồi ở trong thư phòng, nhìn danh sách thống kê binh sĩ thương vong trong tay, sắc mặt anh có chút trầm thấp.

Nguyệt Thấm Lan mềm nhẹ nói:

- Mục Lương, đây là danh sách đã được thống kê, nhưng vẫn còn chưa có kiểm tra xong .

Mục Lương chậm rãi gật đầu, buông xuống danh sách, có chút mệt mỏi mà xoa xoa huyệt thái dương.

- Cơ thể có chỗ nào không thoải mái sao?

Nguyệt Thấm Lan quan tâm hỏi.

Mục Lương lắc đầu, thấp giọng đáp:

- Ta không sao đâu, chỉ là lần này có quá nhiều người chết .

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lấp lóe, dịu dàng trấn an nói:

- Đây là chiến tranh giữa các chủng tộc, tử thương là việc không thể tránh khỏi, nếu như Nhân tộc thắng lợi thì mọi người đều sẽ tưởng nhớ công lao của bọn hắn.

- Nếu như không có Hư Tộc thì có thể tránh khỏi những thương vong này .

Mục Lương nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, vươn tay ra .

- Chỉ cần Hư Tộc bị tiêu diệt, Nhân tộc thắng lợi thì hết thảy đều là đáng giá.

Nguyệt Thấm Lan không chút do dự đặt bàn tay trắng nõn của mình lên trên tay anh.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, rót nguyên tố Sinh Mệnh vào trong cơ thể của cô gái ưu nhã, giúp sắc mặt trắng bệch của cô thoạt nhìn hồng hào hơn rất nhiều.

- Ta không sao.

Nguyệt Thấm Lan lắc đầu, đáy mắt hiện lên một tia nhu tình .

Mục Lương ôn hòa hỏi:

- Ngươi không có nghỉ ngơi tử tế phải không, thoạt nhìn gầy hơn trước.

Bình Luận (0)
Comment