- A, ta gầy sao?
Nguyệt Thấm Lan sửng sốt một chút, nhìn xuống thắt lưng của mình, quần áo vốn dĩ vừa người đúng là có chút rộng, nâng mắt nhìn về phía Mục Lương, nói không chút để ý:
- Không sao, chờ khi nào chúng ta giải quyết xong Hư Tộc, dưỡng vài ngày thì sẽ có thịt lại thôi .
Mục Lương xoa bàn tay của nữ nhân, nhẹ giọng nói:
- Đúng vậy, hết thảy đều phải đợi sau khi Nhân tộc đại thắng mới được .
Đôi môi của Nguyệt Thấm Lan miệng giật giật, nói:
- Còn một ngày nữa là La Y sẽ thức tỉnh rồi.
Đáy mắt của Mục Lương hiện lên tia lạnh lẽo, hắn không nói gì mà chỉ gật đầu, cảm giác trên vai có áp lực.
Sau khi giải quyết xong trận chiến với trăm vạn con Hư Quỷ, vương quốc Huyền Vũ đang tiến vào trạng thái nghỉ ngơi chỉnh đốn, dồn toàn lực chuẩn bị cho trận quyết chiến cuối cùng với Hư Tộc.
Nguyệt Thấm Lan nghiêng người tới trước, nhẹ nhàng rúc vào trong lòng Mục Lương, gò má dán lên trên ngực của hắn, có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập mạnh mẽ, mỗi một nhịp đập đều giống như gõ vào trong lòng nàng .
Cô gái ưu nhã hưởng thụ thời khắc tĩnh mịch này, bởi vì không biết sau khi đại chiến bắt đầu thì nàng còn có cơ hội hưởng thụ cảm giác ở cùng một chỗ như vậy hay không .
Cuộc chiến giữa nhân tộc và Hư Tộc là không chết không ngừng, không phải Hư Tộc diệt vong thì chính là nhân tộc bị huỷ diệt, không có kết quả thứ ba .
- Ngươi đang sợ hãi.
Mục Lương bình tĩnh mở miệng, không phải hỏi mà là trần thuật.
- Ừm.
Nguyệt Thấm Lan nhắm mắt đáp .
Mục Lương vỗ về lưng của cô gái ưu nhã, dịu dàng hỏi:
- Ngươi sợ cái gì?
- Sợ hãi sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa.
Nguyệt Thấm Lan nói thẳng, khuôn mặt xinh đẹp lại đỏ lên.
Ánh mắt của Mục Lương lưu chuyển, trấn an nói:
- Không đâu, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi.
Nguyệt Thấm Lan nâng mắt lên, đôi môi đỏ mọng của cô mấp máy nhưng đến cuối vẫn không nói lời nào, sự lo lắng của cô là hai chiều, cô sợ hãi bản thân xảy ra chuyện không thấy được người mình yêu, cũng sợ hãi người yêu xảy ra chuyện, cô hơi nghiêng đầu, dịu dàng nói:
- Mục Lương, cho dù như thế nào thì ngươi cũng phải sống sót đấy .
Mục Lương cúi đầu, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Đương nhiên, ta phải sống mới có thể nhìn thấy ngươi chứ .
Nguyệt Thấm Lan mỉm cười, trên mặt nhiều chút nhu tình.
Mục Lương nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, dịu dàng nói:
- Chờ sau khi giải quyết xong Hư Tộc, hôn lễ cũng nên chuẩn bị thôi .
- Hôn lễ…
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan trừng lớn, tim đập cũng bắt đầu tăng nhanh.
- Ừm.
Mục Lương gật đầu, đáp với giọng điệu khẳng định.
Hai mắt của Nguyệt Thấm Lan đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Mục Lương.
Anh vươn tay xoa xoa huyệt thái dương của cô, nhẹ giọng cười hỏi:
- Vui vẻ đến thế sao?
- Đương nhiên rồi.
Nguyệt Thấm Lan vui mừng đến chảy nước mắt, cả người đều trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều .
Đáy mắt của Mục Lương hiện ra ý cười, sờ đầu Nguyệt Thấm Lan, dặn dò:
- Vì vậy ngươi cũng phải sống sót, cho dù có thế nào đi nữa thì cũng phải sống.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu thật mạnh, trên mặt của cô hiện lên nụ cười hạnh phúc, cô còn muốn nói điều gì đó thì tiếng gõ cửa vang lên .
- Cộc cộc cộc ~~~
- Mục Lương, ta vào được không?
Ngoài cửa vang lên giọng nói của Ly Nguyệt.
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy vội vã buông ra Mục Lương, chỉnh sửa quần áo rồi ngồi ngay ngắn trên ghế bên cạnh, đồng thời nhanh chóng xoa xoa hai mắt, để cho mình nhìn như bình thường.
- Cọt kẹt ~~~
Cửa thư phòng bị đẩy ra, cô gái tóc trắng mặc Khôi Giáp Thánh Quang đi vào trong phòng.
Ly Nguyệt ôm mũ giáp bằng một tay, sợi tóc màu trắng bạc xõa xuống, thanh thúy nói:
- Mục Lương, Hư Quỷ bên trong vương quốc đều đã bị dọn dẹp sạch sẽ rồi.
Sau khi cuộc chiến tại Thiên Cức Quan kết thúc, các cường giả còn có thể hành động đều đi hỗ trợ thanh lý Hư Quỷ trong vương quốc, có bầy ong dẫn đường, không một con Hư Quỷ nào bị bỏ sót .
- Vậy là tốt rồi.
Mục Lương bình thản đáp lại.
Nguyệt Thấm Lan thanh thúy hỏi:
- Bên ngươi thống kê thương vong thế nào rồi?
Ly Nguyệt lắc đầu, nói:
- Vẫn còn đang thống kê, có binh sĩ mất tích, đang tìm trở về .
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy cảm giác ngực nghẹn lại, không nhịn được thở dài một tiếng.
Tâm trạng của Ly Nguyệt cũng không cao, đi về trước đó hai bước nói:
- Những người bên đại lục cũ đều hoàn thành việc rút lui, trễ nhất là trước hừng đông sáng mai là có thể đến vương quốc Huyền Vũ.
Ngày quyết chiến với Hư Tộc gần đến, Nhân loại dừng lại ở đại lục cũ đều phải rút lui, ngày mai là cơ hội cuối cùng.
Thành Phi Điểu, thành Tấn Nguyên, thành Phượng v.v… đã bắt đầu rút lui quy mô lớn, trận đại chiến cuối cùng với Hư Tộc sẽ diễn ra tại vương quốc Huyền Vũ.
Nhóm người rút lui này đang lần lượt di chuyển đến vương quốc Huyền Vũ, có ma pháp trận truyền tống và phi thuyền vận chuyển, ngày mai sẽ đến vương quốc Huyền Vũ.
Ánh mắt của Mục Lương sáng lên, hài lòng nói:
- Rất tốt, như vậy thì khi khai chiến chúng ta sẽ không phải lo lắng gì nữa .
- Vậy còn Trà Thụ Sinh Mệnh ở căn cứ trung chuyển làm sao bây giờ?
Nguyệt Thấm Lan lo lắng hỏi.
Mục Lương trầm giọng nói:
- Phân thân ở bên kia, hắn sẽ cố gắng phòng thủ, nếu như không thủ được, vậy thì chỉ có thể di dời cành cây.
Di dời cũng tốt, có thể giúp ổn định phòng tuyến của vương quốc Huyền Vũ.
- Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.
Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu.
Ở đại lục cũ có ba gốc cành cây Trà Thụ Sinh Mệnh, đại lục mới có một gốc, căn cứ trung chuyển ở Vùng Nước Mặn là không có cành cây Trà Thụ Sinh Mệnh .
- Còn một việc nữa.
Ly Nguyệt chậm rãi mở miệng.
- Chuyện gì?
Mục Lương cau mày, chẳng lẽ vẫn còn tin tức xấu?
Ly Nguyệt khẽ thở ra một hơi, gằn từng chữ:
- Bên đại lục mới phái người tới trợ giúp.
Mục Lương hơi nhướng mày, kinh ngạc nói:
- Ta nhớ gần đây không có đi cầu viện bên ngoài .
- Không phải, bọn hắn là tự nguyện đến đây .
Ly Nguyệt lắc đầu.
- Tự nguyện tới đây à…?
Mục Lương lại nhướng mày lần nữa, trong mắt có chút ngạc nhiên .
Ly Nguyệt lên tiếng:
- Đúng vậy, bọn hắn nói là xem phát sóng, cho nên quyết định phái người tới trợ giúp.
Nguyệt Thấm Lan lạnh lùng cười một tiếng:
- Thì ra là vậy, bọn hắn sợ chúng ta không thủ được lối đi kênh Sương Mù, cuối cùng người xui xẻo chính là bọn hắn.
Ly Nguyệt tiếp tục nói:
- Quốc vương Hải Đinh đích thân dẫn người tới đây, Tề Nhĩ Nạp cũng thế.
…….
- Tề Nhĩ Nạp và quốc vương Hải Đinh đều đích thân đến đây sao?
Lần này Nguyệt Thấm Lan không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Tề Nhĩ Nạp và Hải Đinh đều là quốc vương, lần này bọn hắn đích thân dẫn người tới trợ giúp vương quốc Huyền Vũ, đây là điều mà cô không ngờ tới.
- Đúng vậy.
Ly Nguyệt lên tiếng, tiếp tục nói:
- Không chỉ riêng Tề Nhĩ Nạp và quốc vương Hải Đinh, quốc vương của vương quốc Mạc Lợi Khoa, vương quốc Sa Lạc Y và vương quốc Thiên Hải đều tới, mang theo cường giả hơn mười ngàn người.