- Ở đây vui vẻ thế, mọi người đang nói chuyện gì vậy?
Giọng nói ưu nhã vang lên, Nguyệt Thấm Lan đi tới với vẻ mặt mệt mỏi.
Cô mới vừa sắp xếp xong xuôi việc dọn dẹp chiến trường và trấn an nhóm binh sĩ bị thương.
Hồ Tiên quyến rũ nói:
- Một ít chuyện thú vị, để Vưu Phi Nhi kể cho ngươi nghe.
Khuôn mặt xinh đẹp của Vưu Phi Nhi ửng đỏ, thành thật thuật lại chuyện mới vừa xảy ra.
Nguyệt Thấm Lan nghe xong, khóe môi của cô cong lên, ưu nhã gật đầu nói:
- Đúng vậy, nếu như lão nhân kia có thể lưu lại, như vậy Hiệp Hội Ma Pháp Sư kia cũng coi như là của vương quốc Huyền Vũ chúng ta.
- Vậy thì phải xem Mục Lương nghĩ như thế nào?!
Hồ Tiên quyến rũ mở miệng.
- Mộc Phân Thân đâu rồi?
Nguyệt Thấm Lan đột nhiên hỏi.
Hồ Tiên ngước mắt nhìn về phía bầu trời bến tàu, kinh ngạc nói:
- Không biết, mới vừa rồi hắn vẫn còn ở đó mà.
- Lẽ nào Mục Lương đã xảy ra chuyện, cho nên Mộc Phân Thân đi hỗ trợ?
Vưu Phi Nhi mở to đôi mắt màu vàng kim, trên mặt hiện lên thần sắc lo âu.
Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên nghe vậy trong lòng cũng trầm xuống, phỏng đoán của Vưu Phi Nhi rất có khả năng xảy ra, nếu không giải thích thế nào Mộc Phân Thân đột nhiên biến mất.
- Các ngươi nghĩ gì thế, làm sao ta có thể thua được chứ?
Giọng nói bình tĩnh vang lên sau lưng mấy người, Mục Lương cất bước đi ra không gian.
Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên lập tức sáng ngời, vừa kinh ngạc vừa vui mừng lên tiếng:
- Mục Lương!
Cô liếc mắt một cái đã nhận ra người trước mắt không phải Mộc Phân Thân, mà bản thể có tình cảm.
Đôi mắt đẹp của Già Lạc sáng lên, vội vàng muốn chứng thực:
- Bệ hạ đã trở về, nghĩa là Hư Quỷ Hoàng đã bị giải quyết rồi đúng không?
- Là thật sao?
Nguyệt Thấm Lan chăm chú nhìn Mục Lương, thấy hắn không bị thương thì trong lòng càng thêm nhẹ nhõm.
Mục Lương mỉm cười gật đầu, bình thản đáp:
- Đúng vậy, Hư Quỷ Hoàng đã chết, cơ thể bị ta luyện hóa, không có khả năng sống lại.
- ...
Trên tường thành yên tĩnh trong nháy mắt, ngay sau đó bùng nổ ra tiếng hoan hô điếc tai.
- Thật tốt quá, rốt cuộc thì Hư Quỷ Hoàng đã chết, chúng ta được an toàn rồi!
Vưu Phi Nhi vui vẻ nhảy cẫng lên, nước mắt rơi lã chã trên mặt.
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan cũng ửng đỏ, lẩm bẩm nói:
- Ta biết là ngươi nhất định có thể giết chết Hư Quỷ Hoàng mà.
- Cuối cùng cũng kết thúc rồi….!
Hồ Tiên hít sâu mấy hơi, vươn tay ôm chặt hông của Mục Lương, vùi đầu vào lòng anh khóc thút thít.
Hư Tộc như là một thanh đao đặt ở trên đầu nhân tộc quá lâu, khủng hoảng dài đến mười ngàn năm, hiện tại cũng đã được giải quyết.
Mục Lương giơ tay lên vỗ nhè nhẹ vào lưng cô gái đuôi hồ ly, dịu dàng trấn an:
- Không sao rồi, sau này chúng ta không cần lo lắng có thủy triều Hư Quỷ nữa.
- Ừ ừ ~~~
Hồ Tiên gật đầu, vẫn chôn mặt ở trong ngực của Mục Lương.
- Hiện tại ta cảm giác vô cùng nhẹ nhàng.
Nguyệt Thấm Lan thở phào một hơi, trên gương mặt đầy nước mắt toát ra nụ cười tuyệt mỹ.
Già Lạc quay đầu nhìn bến tàu hoàng tàn khắp nơi, trận chiến chủng tộc tồn vong này đến bây giờ mới thật sự chấm dứt, thương vong trước đó đều là đáng giá, đương nhiên cũng là đau buồn.
- Thật tốt quá.
Cô nở nụ cười, không có Hư Tộc uy hiếp, tương lai nhân tộc sẽ nghênh đón hưng thịnh.
Vưu Phi Nhi tiếp tục nhảy cà tưng, vui vẻ hô:
- Không có Hư Tộc, ta không cần phải nghiên cứu bí dược đối phó Hư Quỷ nữa rồi!
Mục Lương nghe vậy dở khóc dở cười, đây là việc trọng điểm nhất sao?
Nguyệt Thấm Lan nhoẻn miệng cười, nhìn về phía Mục Lương nói:
- Tin tức tốt như vậy, ngươi đi nói cho mọi người đi.
- Đúng vậy.
Hồ Tiên nghe vậy rời khỏi vòng tay của Mục Lương, giơ tay lên lau nước mắt ở khóe mắt, cô nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Phải nói cho mọi người biết, thương vong của trận chiến này quá khốc liệt, mọi người rất cần một tin tốt.
- Được.
Mục Lương gật đầu thật mạnh, gằn từng chữ:
- Gõ trống trận.
- Vâng.
Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa, xoay người đi tới trống trận, cô muốn đích thân gõ tiếng trống đại biểu chiến tranh kết thúc.
Cô đi tới trước trống trận, gỡ dùi trống ra khỏi giá, hít sâu một hơi, lập tức gõ mạnh trống trận.
- Đông đông đông ~~~
Tiếng trống chấn thiên, vang vọng ở trong lòng mọi người, lần này tiếng trống không có ý sát phạt nhưng lại làm cho mọi người ở Thiên Cức Quan mừng rỡ không thôi.
Tiếng trống rất có nhịp điệu, tiếng sau tiếp tiếng trước một cách đều đặn, không nhanh không chậm.
- Đây là thế nào, lại có Hư Quỷ đột kích sao?
Cường giả đến từ đại lục mới nghe thấy tiếng trống không nhịn được hoảng sợ lên tiếng.
- Không phải Hư Quỷ đều bị Huyền Vũ bệ hạ giải quyết rồi sao?
- Ta còn có thể chiến đấu, Hư Quỷ tới bao nhiêu thì giết bấy nhiêu!
Cũng có cường giả rống giận, gắng gượng đứng dậy.
Mục Lương lơ lửng trên không trung, đi tới phía trên Thiên Cức Quan, giọng nói đầy uy nghiêm vang lên:
- Các vị bình tĩnh chớ nóng vội.
- Là Huyền Vũ bệ hạ!
Đám người đều an tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào bóng dáng giữa không trung.
Sự xuất hiện của Mục Lương làm cho đám người an tĩnh lại, trong mắt lộ kính ý nhìn chăm chú vào anh.
Đôi mắt thâm thúy của Mục Lương lóe sáng, hít một hơi thật sâu rồi nhấn mạnh từng chữ:
- Hư Quỷ Hoàng đã bị ta đánh chết, trận chiến chủng tộc tồn vong này đến đây là kết thúc, Nhân tộc chúng ta đã giành được thắng lợi.
Giọng nói của anh không lớn nhưng lại vang vọng ở bên tai mọi người, lời nói đánh thẳng tới linh hồn, làm cho tất cả những người ở đây run rẩy, nhưng đó là bởi vì quá hưng phấn.
Ôn Sa mấp máy môi, lẩm bẩm lên tiếng:
- Kết thúc, Hư Quỷ Hoàng đã chết rồi….!
- Ha ha ha ha, ta biết ngay là bệ hạ nhất định có thể chiến thắng mà!
Thái Khả Khả nhếch miệng cười, ôm lấy cự kiếm cười ra tiếng.
- Ha ha ha ha ha ~~~
Hạ Khoa Phu ngẩng đầu lên trời cười to, hắn và mọi người chiến đấu với Hư Tộc quá nhiều năm, hiện tại cảm thấy nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.
Ánh mắt của Tố Cẩm lấp lóe, nhìn chằm chằm Mục Lương trên không trung, khóe môi cong lên:
- Thật là một tin tức tốt, vậy là ta có thể yên tâm lưu lại nơi này rồi.
- ...
Bạch Ngọc nghe vậy lập tức cạn lời, đối với đại nhân nhà mình, có thể ở bên cạnh Mục Lương mới là chuyện may mắn lớn nhất.
- Ha ha ha ~~~
Long Chủ nhếch miệng cười ha ha, dù cho ảnh hưởng tới vết thương thì hắn cũng muốn cười to:
- Hư Quỷ Hoàng chết rồi, chúng ta chiến thắng!
- Thật tốt quá, chúng ta thắng ~~~
- Hu hu, chiến thắng, rốt cuộc cũng kết thúc rồi.
- ...
Chúng cường giả kích động kêu to gọi lớn, có người khóc có người cười, nhưng mà đều không ngoại lệ là đang hoan hô chúc mừng thắng lợi của trận chiến tranh này.