Mục Lương giơ tay phủ lên lá cây của Cỏ Nước Lam Ngân, cảm nhận được tâm trạng vui sướng mà nó truyền tới.
Anh ngồi đợi bên cạnh Cỏ Nước Lam Ngân một hồi rồi mới xoay người trở lại mặt biển, bắt đầu cho chữa thương cho những thú thuần dưỡng khác. Đặc biệt là Kỳ Lân, nó bị thương rất nghiêm trọng.
Mục Lương đi lên trước, vươn tay vuốt ve đầu Kỳ Lân, tia sấm sét màu tím nhảy nhót quanh người nó nhưng không cách nào thương tổn đến một cây lông tơ của Mục Lương.
- Hống hống hống ~~~
Kỳ Lân gầm nhẹ, dùng đầu cọ tay của Mục Lương một cách thân mật, đuôi cũng nhẹ nhàng lắc lư.
- Ngoan, vất vả cho ngươi rồi.
Mục Lương dịu dàng nói, bắt đầu trị liệu cho Kỳ Lân.
Nguyên tố Sinh Mệnh nồng nặc bao trùm cơ thể nó, nhanh chóng chữa trị vết thương, làm cho những nơi bị mất vảy khôi phục như cũ, khí tức uể oải bị quét sạch.
Mục Lương liếc nhìn miếng vảy rơi xuống, hơi chuyển động suy nghĩ thu toàn bộ vào trong không gian tùy thân, đây đều là tài liệu tốt để chế tạo linh khí và ma cụ.
- Hống hống hống ~~~
Kỳ Lân đứng dậy, dùng sức lay động cơ thể mấy lần, tia chớp màu tím trên người trở nên thô to và sáng chói hơn.
- Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi.
Mục Lương bình thản nói.
Kỳ Lân lại dùng đầu cọ Mục Lương lần nữa, đôi mắt thú to lớn nhìn chằm chằm hắn.
- ....
Mục Lương lập tức dở khóc dở cười, hiểu rõ ý của Kỳ Lân.
Anh thầm than một tiếng, có tiết kiệm thế nào đi nữa thì cũng không thể bạc đãi những công thần với "chiến công hiển hách " này được.
- Hiểu rồi, lập tức cho ngươi.
Mục Lương cười nói, hơi chuyển động suy nghĩ, đút cho Kỳ Lân một trăm điểm tiến hóa.
- Hống hống hống ~~~
Đôi mắt thú của Kỳ Lân lập tức sáng ngời, phát ra vài tiếng kêu vui thích mới xoay người rời đi.
Mục Lương cười lắc đầu, xoay người đi tới Sóc Lưu Ly, nó cũng trả giá rất nhiều trong trận chiến này, còn bị Vua Hư Quỷ đánh trọng thương.
Lúc này, một thân lông dài trắng tinh của Sóc Lưu Ly đều nhuốm máu, thoạt nhìn có chút thê thảm và đáng thương.
Mục Lương giơ tay lên, nguyên tố nước ngưng tụ thành dòng sông bao bọc Sóc Lưu Ly, đồng thời anh còn rót vào nguyên tố Sinh Mệnh trợ giúp Sóc Lưu Ly khôi phục.
- Hoa lạp lạp ~~~
Dòng sông chứa đựng nguyên tố Sinh Mệnh dễ dàng rửa sạch vết máu ở trên bộ lông, làm cho Sóc Lưu Ly khôi phục dáng vẻ trắng tinh như trước đây.
Sóc Lưu Ly chớp đôi mắt tròn xoe, thân mật cọ xát Mục Lương, đuôi cũng đung đưa qua lại.
- Ngươi cũng có.
Mục Lương cười một tiếng, đồng dạng đút cho Sóc Lưu Ly một trăm ngàn điểm tiến hóa.
Sóc Lưu Ly hài lòng nhún chân ngắn, nhảy cà tưng như một quả cầu rời đi Thiên Cức Quan.
Mục Lương cười thu hồi tầm mắt, nhìn về phía những con thú thuần dưỡng khác, lúc này bọn nó đều nhìn hắn với ánh mắt mong đợi.
- Được rồi, được rồi, các ngươi ai cũng đều có phần.
Anh dở khóc dở cười, cất bước đi tới Ưng Lửa.
Mục Lương tiếp tục việc trị liệu, sau khi chữa thương xong cho mỗi con thú thuần dưỡng thì lại đút điểm tiến hóa cho chúng nó, xem như là phần thưởng vì bọn nó đã chiến đấu khổ cực.
Nếu như không có nhóm thú thuần dưỡng thì cường giả các tộc sẽ tử thương rất nghiêm trọng trong trận chiến này, thậm chí vượt qua chín mươi phần trăm.
- Vất vả cho các ngươi rồi.
Mục Lương ôn hòa mở miệng.
- Hống hống hống ~~~
Nhóm thú thuần dưỡng dồn dập gầm nhẹ, biểu đạt sự khăng khít và yêu thích đối với chủ nhân.
- Tất cả đi nghỉ ngơi đi.
Mục Lương lên tiếng.
Nhóm thú thuần dưỡng nghe anh nói xong thì bọn chúng mới tản ra, trở về khu vực của mình.
Kiến Gọng Kìm mang theo Kiến Thợ còn lại rời đi, lần chiến đấu này làm cho Kiến Thợ tử thương vô số, Kiến Gọng Kìm phải đi về sinh sôi nảy nở Kiến Thợ mới.
Ong Chúa cũng giống như vậy, lần này hấp thu một trăm ngàn điểm tiến hóa, nó có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian, chuyên tâm sinh sôi nảy nở Ong Thợ cao giai mới, sau đó chúng nó lại tiếp tục sinh sôi nảy nở Ong Thợ thông thường.
Cuối cùng, Mục Lương nhìn về phía Hoa Vạn Gai, nó bị thương rất nghiêm trọng, dây leo chính chỉ còn lại hai sợi.
- Ông ~~~
Anh không có tiết kiệm, ngưng tụ Nước Suối Sinh Mệnh, pha thêm nước rồi tưới toàn bộ lên trên gốc rễ của Hoa Vạn Gai.
- Ào ào ~~~
Mấy phút sau, dây leo của Hoa Vạn Gai giãn ra, phần gốc mọc ra chồi non, đồng thời lấy tốc độ cực nhanh trưởng thành dây leo chính mới, sau đó leo lên bám trên tường thành cao ngất.
- Vậy là đã giải quyết xong.
Mục Lương chậm rãi thở ra một hơi, trong lòng rất thoả mãn.
………….
Trong Chủ Thành vương quốc Huyền Vũ.
- Đông đông đông ~~~
Tiếng chuông du dương vang lên tổng cộng mười hai tiếng.
Bên dưới quảng trường Chủ Thành, Trình Tiếu nghiêng tai lắng nghe tiếng chuông trên đỉnh đầu, biểu cảm trên mặt có chút nghiêm túc.
Khi tiếng chuông cuối cùng vừa dứt, cô quay đầu nhìn về phía mẹ, nói:
- Mẹ, đây là lần đầu tiên tiếng chuông vang lên trong mấy ngày gần đây, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Dụ Tử đáp mà không ngẩng đầu lên:
- Ta không biết, có bệ hạ ở đây, cho dù đã xảy ra chuyện cũng không cần ngươi quan tâm.
Cô đang chơi cờ năm quân với Tuyết Diệp, đây là do Trình Tiếu thuận tay mang theo khi thu dọn hành lý, vừa vặn hiện giờ có thể sử dụng nó để giết thời gian.
Hai ngày trước, mọi người vào Hầm Trú Ẩn với tâm trạng bàng hoàng, lâu rồi dân chúng đã cảm thấy nhàm chán, không khí khẩn trương cũng bị hóa giải, tất cả mọi người bắt đầu tìm việc làm giết thời gian.
- Mẹ, cha còn ở bên ngoài đấy, làm sao ta có thể không lo lắng được chứ?
Trình Tiếu im lặng nhìn về phía mẹ.
Tay cầm cờ của Dụ Tử khựng lại một chút, thở dài rồi buông quân cờ xuống.
Trong mắt của cô lộ ra biểu cảm lo lắng, nói nhỏ:
- Ta cũng lo lắng cho cha ngươi, đã năm ngày không có tin tức, không biết hiện tại hắn thế nào rồi….!?
- Sẽ không có chuyện gì đâu, phía trên mặt đất rất yên ắng, không có động tĩnh.
Tuyết Diệp lên tiếng trấn an.
Mấy ngày nay ở chung, cô và hai mẹ con Dụ Tử đã quen thuộc hơn rất nhiều, ba người thường xuyên trò chuyện về các loại chuyện lý thú ở đại lục cũ.
- Ừ, hy vọng là vậy đi.
Dụ Tử chậm rãi gật đầu.
Trình Tiếu dựa vào bả vai của cô gái Ma Cà Rồng, buồn bực nói:
- Không biết chúng ta còn phải ở chỗ này thêm mấy ngày nữa đây?
Dụ Tử chắp hai tay, cầu khẩn:
- Ở chỗ này thêm vài ngày nữa cũng không sao, chỉ cần vương quốc Huyền Vũ bình an, bệ hạ và cha ngươi không có việc gì là tốt rồi.
- Bệ hạ nhất định sẽ không có chuyện gì.
Trình Tiếu nói với giọng điệu chắc nịch.
Trong ấn tượng của cô, quốc vương của vương quốc Huyền Vũ là vô địch, cho dù là Hư Quỷ thì cũng không thể làm anh bị thương.
Dụ Tử liếc nhìn con gái, nhìn ra được con bé cực kỳ kính ngưỡng Mục Lương.