- Ầm ầm ~~~
Đột nhiên, bên trong Hầm Trú Ẩn dưới đất vang lên tiếng chấn động liên tiếp.
- Có chuyện gì vậy?
- Hình như âm thanh là từ lối vào truyền tới.
- A, chẳng lẽ là chúng ta có thể đi ra ngoài rồi?
Dân chúng bên trong Hầm Trú Ẩn lập tức lên tinh thần, đa phần là sợ hãi, lo lắng là có việc xấu xảy ra.
- Có chuyện gì vậy?
Trình Tiếu khẩn trương, lập tức đứng bật dậy.
Dụ Tử cũng đứng lên, hốt hoảng ngắm nhìn bốn phía.
Lỗ tai của Tuyết Diệp giật giật, nói:
- Nghe âm thanh như có người mở cửa chính Hầm Trú Ẩn, chắc không còn nguy hiểm.
Cô vừa dứt lời thì cửa chính hầm trú ẩn dưới đất đã bị mở ra, có bóng người lần lượt đi xuống.
- Mọi người thu dọn đồ đạc, hiện tại có thể rời đi Hầm Trú Ẩn dưới đất.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Ly Nguyệt vang lên.
Lời nói của cô tựa như một cục đá quăng vào mặt nước yên tĩnh, kích khởi tâm tư của dân chúng dễ như trở bàn tay, làm cho tất cả mọi người sửng sốt.
- Chúng ta có thể đi ra ngoài sao, thật vậy chăng?
Có người không khỏi lớn tiếng hỏi.
- Là thật.
Ly Nguyệt bình tĩnh đáp lại.
Chủ Thành đã không có nguy hiểm, có thể giải trừ bảo hộ đối với dân chúng, làm cho mọi người lần lượt khôi phục sinh hoạt bình thường.
Lại có người cung kính hỏi:
- Đại nhân, bên ngoài an toàn chứ, hiện tại chúng ta đi ra ngoài có gặp nguy hiểm không?
Khôi Giáp Thánh Quang trên người Ly Nguyệt chính là tượng trưng cho thân phận, vì vậy phần lớn dân chúng đều biết cô gái tóc trắng có địa vị không thấp, trong lời nói không dám có tia thất lễ.
- Bên ngoài rất an toàn, không có Hư Quỷ tiến vào Chủ Thành, vì vậy mọi người không cần lo lắng.
Ly Nguyệt đạm nhiên đáp, nhìn đám người một vòng, tiếp tục nói:
- Hư Quỷ Hoàng đã bị bệ hạ giết chết, Hư Tộc đã thua.
Lời nói của cô gái tóc trắng lần nữa kích khởi tâm trạng của tất cả mọi người, tiếng hoan hô vang vọng trong hầm trú ẩn dưới đất.
Phần lớn người nơi này trước đây đều sinh hoạt tại đại lục cũ, biết rõ Hư Quỷ đáng sợ thế nào, bây giờ lại nghe được tin tức Hư Tộc đại bại, sao bọn hắn có thể không kích động cho được.
- Hu hu, Nhân Tộc chiến thắng rồi.
Không ít người khóc thành tiếng.
- Thắng rồi, Huyền Vũ bệ hạ vĩnh viễn là thần của ta.
- Thật tốt quá, sau này không cần lo lắng bị Hư Quỷ công kích nữa rồi!
- ....
Dân chúng kích động hét to, chúc mừng tin tức tốt khiến người ta phấn chấn này.
Ly Nguyệt im lặng nhìn đám người, trong lòng cũng bị lây nhiễm cảm giác vui sướng, đây chính là tin tức tốt đáng giá chúc mừng hoan hô.
Qua một hồi lâu, cảm xúc của dân chúng mới bình phục lại.
Lúc này, Ly Nguyệt mới nói tiếp:
- Nhớ rõ vị trí đang đứng hiện tại của các ngươi, sau đó lần lượt rút lui khỏi Hầm Trú Ẩn dưới đất dựa theo trình tự, người của khu một đi trước, nhớ là không được xô đẩy, chen chúc nhau.
Hầm Trú Ẩn dưới lòng đất được chia làm mười hai khu, đặt tên bằng những con số, theo thứ tự là khu một đến khu mười hai, trong đó khu một, khu ba, khu sáu, khu chín và khu mười hai ở gần những cửa ra vào khác nhau.
- Vâng.
Dân chúng hưng phấn đáp lại.
Ly Nguyệt nhắc nhở:
- Nhớ mang hết tất cả đồ đạc ra ngoài, đừng để lại Hầm Trú Ẩn, nếu như phát hiện rác rưởi của người nào bị bỏ lại đây thì người đó sẽ bị phạt quét sạch toàn bộ Hầm Trú Ẩn lòng dưới đất.
Dân chúng nghe vậy cơ thể đều run lên, vội vàng kiểm tra mặt đất xung quanh, rất sợ có rác rưởi rơi xuống.
Ánh mắt của Ly Nguyệt lóe lên, trong đầu hiện lên dáng vẻ của Mục Lương, hiện tại hắn đang bận rộn cái gì?
Từ sau khi chiến tranh kết thúc thì cô chưa nhìn thấy Mục Lương lần nào, bởi vì thật sự quá bận rộn, sau chiến tranh có rất nhiều chuyện cần làm.
Ngải Lỵ Na và những người khác đều trở lại Chủ Thành, mông còn chưa kịp đặt xuống ghế thì đã bị Nguyệt Thấm Lan an bài đi làm việc.
- Chúng ta có thể đi ra ngoài rồi, không biết cha đang ở đâu?
Trình Tiếu kích động lên tiếng, nắm tay mẹ lắc lư qua lại.
Dụ Tử buồn cười nói:
- Đừng lắc nữa, tay của ta sắp bị ngươi tháo ra rồi.
Cô nghe cô gái tóc trắng nói không có Hư Quỷ tiến vào Chủ Thành, nghĩa là chồng của cô vẫn an toàn, cho nên tâm trạng lúc này rất vui vẻ.
- A, chẳng lẽ mẹ không muốn gặp cha sao?
Trình Tiếu chớp chớp mắt hỏi.
Dụ Tử dịu dàng dạy dỗ:
- Ở thời điểm này, cha con sẽ rất vội vàng, tốt nhất là chúng ta đừng đến làm phiền cha con.
Trình Mâu là Phó Vệ Trưởng, Chủ Thành vừa mới giải trừ trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp độ một, hắn còn rất nhiều công tác phải xử lý, ít nhất phải vội vàng thêm mấy ngày nữa mới có thể nghỉ ngơi.
- Ồ, mẹ cũng đúng ha.
Trình Tiếu bĩu môi gật đầu.
- Chúng ta ra ngoài trước đi.
Tuyết Diệp nhắc nhở.
Đã đến lượt dân chúng khu hai rút lui, đúng lúc ba người đều ở khu hai.
- Đúng vậy, đi ra ngoài trước đi.
Trình Tiếu lên tinh thần, kéo rương hành lý theo dòng người đi ra ngoài.
Lúc này, trong lòng Tuyết Diệp rất kích động, Hư Tộc thua lớn, như vậy hiện tại thành Dạ Nguyệt thế nào, tộc nhân Ma Cà Rồng gia tộc Dạ Nguyệt còn an toàn sao?
Cô muốn mau chóng đi ra ngoài, muốn biết tình huống của lão tổ Hi Đức Vưu Kỳ.
Tuyết Diệp chợt dừng bước, nếu như thành Dạ Nguyệt không có việc gì, cô phải trở về đại lục cũ sinh hoạt sao?
- Chị Tuyết Diệp, sao ngươi không đi?
Trình Tiếu quay đầu nghi ngờ hỏi.
- Không có gì.
Tuyết Diệp phục hồi tinh thần lại, cất bước đuổi theo thiếu nữ.
Trong lòng cô đã quyết định, vương quốc Huyền Vũ có công việc mà cô thích, thành Dạ Nguyệt có thể thỉnh thoảng quay về thăm, nhưng sinh hoạt ở thành Dạ Nguyệt là chuyện không có khả năng.
Trong mắt của Tuyết Diệp lóe lên, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Hy vọng tất cả mọi người không có việc gì….!
………..
- Cộp cộp cộp ~~~
Bên trong cung điện, khu vực Trung Ương, vương quốc Huyền Vũ.
Nhóm tiểu hầu gái nối đuôi nhau mà vào, làm cho cung điện an tĩnh thật lâu trở nên náo nhiệt.
- Vài ngày không có trở về thật là nhớ quá đi.
Tiểu Tử hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn quanh chính sảnh một vòng.
Ba Phù gật đầu nhận đồng nói:
- Đúng vậy, vẫn là ở trong cung điện thoải mái nhất.
Sau khi giải trừ trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp độ một, nhóm tiểu hầu gái cũng rời đi Hầm Trú Ẩn dưới lòng đất ở khu Trung Ương, cả nhóm vội vàng kéo nhau trở về cung điện.
An Kỳ ngồi xổm xuống, ngón tay cọ xát vài cái trên mặt đất, lẩm bẩm:
- Hình như không có bụi.
Tiểu Mật giải thích:
- Chúng ta mới rời đi vài ngày mà thôi, cung điện bị Thánh Thụ bao phủ, không khí luôn bị tinh lọc, đương nhiên là sẽ không có bụi nhiều rồi.
- Ừ ừ, thoạt nhìn mọi thứ còn rất sạch sẽ.
Vân Hân thanh thúy thanh nói.
- Bộp bộp~~~
Tiểu Mật vỗ tay một cái, nghiêm túc nói:
- Nhưng chúng ta cũng phải quét dọn một chút, tất cả mọi người bắt tay vào làm việc thôi nào, trước khi bệ hạ trở về phải hoàn thành công việc quét tước.
Sau khi Vệ Ấu Lan được điều đi Cục Quản Lý hỗ trợ, lúc Nguyệt Thấm Lan không ở thì các tiểu hầu gái sẽ lấy Tiểu Mật, người có tư lịch sâu nhất làm chủ, công việc sắp xếp đều do cô quản lý.