Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 387 - Chương 3033 - Sau Đại Chiến (1)

Chương 3033 - Sau Đại Chiến (1)
Chương 3033 - Sau Đại Chiến (1)

Ba Phù nhẹ nhàng nói:

- Vâng, chị Tiểu Mật phân phối công việc đi.

- Ừm.

Tiểu Mật gật đầu một cái, nhìn nhóm tiểu hầu gái, nói với giọng điệu nghiêm túc:

- An Kỳ, ngươi đi quét tước phòng tiếp khách, có thể khi bệ hạ trở về sẽ tiếp đãi khách quý.

- Vâng.

An Kỳ nghiêm mặt gật đầu.

- Đừng quên tưới nước hoa cỏ trong phòng tiếp khách đấy.

Tiểu Mật nhắc nhở.

- Ta nhớ kỹ rồi!

An Kỳ đáp một tiếng.

Tiểu Mật nhìn về phía những người khác, tiếp tục dặn dò:

- Tiểu Tử đi quét tước thư phòng, đệm chăn trong phòng nghỉ ngơi cũng phải thay đổi.

- Vâng.

Tiểu Tử gật đầu bằng lòng.

Tiểu Mật tiếp tục phân phó:

- Vân Hân và Cầm Phi Nhi, các ngươi phụ trách quét tước chính sảnh, cần làm như thế nào chắc các ngươi cũng biết rồi.

Vân Hân và Cầm Phi Nhi đồng thanh nói:

- Vâng, quét rác, lau nhà, chà lau vách tường và cột, cửa sổ cũng phải lau sạch có thể soi gương.

- Ừ, chính sảnh có chút lớn, khổ cực các ngươi.

Tiểu Mật ngây thơ nói.

- Chúng ta có thể làm được!

Vân Hân và Cầm Phi Nhi cười tươi như hoa.

Tiểu Mật gật đầu, nhìn về phía Thanh Vụ nói:

- Thanh Vụ, ngươi phụ trách vệ sinh phòng bếp.

- Vâng ạ!

Thanh Vụ ngoan ngoãn đáp một tiếng.

Tiểu Mật nhìn về phía các tiểu hầu gái còn lại, tay nhỏ vung lên, nói:

- Những người còn lại đi theo ta quét tước toàn bộ Thiên Điện.

- Vâng ~~~

Đám người Diêu Nhi và Tố Tô lên tiếng đáp lại.

Các tiểu hầu gái tản ra, bắt đầu công việc lu bù.

Khi Hồ Tiên đi vào cung điện thì Vân Hân và Cầm Phi Nhi vừa vặn đang cầm chổi quét chính sảnh.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Cung điện rất sạch sẽ, không cần quét dọn đâu.

Cô mới trở về từ Thiên Cức Quan, vốn dĩ muốn ở lại nơi đó tiếp tục giúp một tay nhưng lại bị Nguyệt Thấm Lan đuổi trở về.

Thật sự là dáng vẻ trọng thương của cô quá dọa người, cho dù đã được Mục Lương chữa trị thì Nguyệt Thấm Lan cũng không muốn cô ấy quá mệt nhọc.

- Hồ Tiên đại nhân.

Đôi mắt đẹp của Vân Hân và Cầm Phi Nhi sáng lên.

Cầm Phi Nhi hỏi với vẻ mặt rất quan tâm:

- Hoan nghênh đại nhân Hồ Tiên trở về, ngươi không có bị thương chứ?

- Bị thương, nhưng đã được Mục Lương chữa trị rồi.

Hồ Tiên thuận miệng giải thích một câu.

- Đại nhân Hồ Tiên vất vả.

Vân Hân mềm mại nói.

Hồ Tiên phất tay, quyến rũ nói:

- Ta khát khô cả họng rồi, lấy cho ta một ly nước trái cây đi.

- Vâng.

Vân Hân nghe vậy buông cây chổi, quay đầu bước nhanh về phía phòng bếp.

Cầm Phi Nhi thanh thúy nói:

- Đại nhân Hồ Tiên có cần ta đi chuẩn bị nước tắm không, ngâm mình trong nước nóng thả lỏng một chút?

- Cũng được.

Hồ Tiên lười biếng duỗi người.

Mặc dù vết thương trên người nàng đã được chữa khỏi, nhưng trạng thái tinh thần vẫn là bị ảnh hưởng, cần tĩnh dưỡng mấy ngày.

- Vâng ạ!

Cầm Phi Nhi buông cây chổi trong tay rồi đi đến Thiên Điện chuẩn bị nước tắm.

Hồ Tiên đi tới ngồi xuống ghế sô pha trong phòng chính, chậm rãi thở ra một hơi, đột nhiên cảm thấy có chút không phải chân thực, Hư Tộc thật sự bị tiêu diệt rồi sao?

- Vẫn phải là chờ đại lục cũ truyền tin tức về đây, chỉ khi nào xác định chắc chắn không còn Hư Quỷ thì ta mới có thể an tâm.

Cô hơi rũ mắt, khẽ lẩm bẩm.

Một lúc sau thì Vân Hân bưng nước trái cây tới, nhẹ giọng nói:

- Đại nhân Hồ Tiên, ta có thêm một muỗng mật ong vào nước trái cây, sẽ hơi ngọt một chút.

- Ừm.

Hồ Tiên nhấp một miếng nước trái cây, vị ngọt của mật và trái cây bùng nổ trong cổ họng, làm cho thể xác và tinh thần của cô gái đuôi hồ ly tốt hơn rất nhiều.

Vân Hân chớp mắt, quan tâm hỏi:

- Đại nhân Hồ Tiên, bệ hạ, đại nhân Thấm Lan và mọi người đâu rồi?

Hồ Tiên thuận miệng giải thích:

- Mọi người đều đang bận rộn, chiến tranh mới kết thúc, còn rất nhiều việc phải xử lý.

Vân Hân liếc nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, hỏi:

- Vậy khi nào bệ hạ trở về, cần chúng ta chuẩn bị bữa tối sao?

Hồ Tiên nhấc mắt lên, ưu nhã nói:

- Cứ chuẩn bị bữa tối trước đi, nhưng mọi người không thể trở về ăn cơm đầy đủ được.

- Vâng.

Vân Hân ngoan ngoãn gật đầu.

Cô gái đuôi hồ ly cũng không biết hiện tại Mục Lương đang bận rộn cái gì, đám người Nguyệt Thấm Lan và Nguyệt Thấm Di thì hỗ trợ dàn xếp cường giả đến từ các vương quốc, đặc biệt là trị liệu cho những người bị thương, đây là việc quan trọng nhất.

Ngoại trừ cái đó thì còn phải mau chóng hoàn thành thống kê số người thương vong, cấp tiền cho của gia đình thương binh liệt sĩ và các loại công việc khác.

Tên liệt sĩ còn có thể được khắc trên bia công đức, mục đích là để người đời sau tế điện và ca tụng sự vĩ đại của bọn hắn.

Đương nhiên, công việc tối quan trọng hiện nay vẫn là trị liệu thương binh, có thể cứu sống người nào thì hay người nấy.

Vì để cho thương binh có hoàn cảnh chữa thương tốt hơn, Bệnh Viện Đa Khoa ở Chủ Thành và mỗi toà Vệ Thành đã mở cửa một lần nữa, những người bị thương đang được lần lượt dời tới những nơi này.

Sau khi trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp độ một được giải trừ, Hầm Trú Ẩn dưới lòng đất mở ra, những người trước đây làm việc ở Bệnh Viện Đa Khoa đều bị gọi đi, làm cho Bệnh Viện Đa Khoa khôi phục vận chuyển trong vòng một giờ đồng hồ.

Hồ Tiên thở dài, mấy ngày nữa cũng nên khai trương Thành Buôn Bán Sơn Hải một lần nữa, vương quốc Huyền Vũ phải trở lại quỹ đạo bình thường, sinh hoạt còn phải tiếp tục.

- Đại nhân Hồ Tiên, nước tắm đã chuẩn bị xong rồi ạ.

Cầm Ph Nhi thanh thúy nói.

- Ta biết rồi.

Hồ Tiên phất tay, buông ly rỗng xuống bàn, đứng dậy uốn éo đi về phía Thiên Điện.

Cô đi vào phòng tắm trong Thiên Điện, hơi nóng đã tràn đầy toàn bộ phòng tắm, trong bồn được rót đầy nước ấm màu xanh nhạt được ngâm từ lá Trà Thụ Sinh Mệnh, có hiệu quả rất lớn đối với việc hóa giải mệt nhọc của cơ thể.

- Ào ào ~~~

Hồ Tiên cởi quần áo nằm vào trong bồn tắm, cả người bị làn nước ấm áp bao phủ, một thân uể oải chậm rãi biến mất.

Lông mi nhỏ dài của cô run lên, lẩm bẩm:

- Những người khác đều đang bận rộn, ta hưởng thụ như vậy có tốt lắm không?

- Thôi mặc kệ, tối nay ta lại đi hỗ trợ.

Hồ Tiên nhắm mắt lại, đầu chìm dần vào nước tắm, chỉ để lại một đôi lỗ tai ở trên mặt nước.

Nửa giờ sau, nước trong bồn tắm lạnh xuống, cô gái đuôi hồ ly cũng bước ra ngoài.

Cô lấy khăn lông lau khô mấy cái đuôi ướt nhẹp, cuối cùng thoải mái thở phào một hơi, lắc lư eo nhỏ rời đi phòng tắm.

Chờ đến khi lông tóc trên người cô gái đuôi hồ ly khô ráo thì đã là hơn một tiếng sau.

Nhóm tiểu hầu gái đã chuẩn bị xong bữa tối, trong cung điện bay đầy mùi thức ăn ngon.

Bình Luận (0)
Comment