Hồ Tiên vừa đi vào chính sảnh thì đã ngửi được mùi thơm đậm đà, là mùi của cháo Linh Mễ.
Tiểu Mật đặt hai bàn tay ở trước người, mềm mại hỏi:
- Đại nhân Hồ Tiên có muốn ăn chút gì lót dạ không?
- Những người khác còn chưa trở lại sao?
Hồ Tiên hỏi.
- Vẫn chưa ạ.
Ba Phù và các tiểu hầu gái khác đều lắc đầu.
Hồ Tiên mấp máy môi đỏ, liếc nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, nói:
- Vậy chờ thêm một lúc đi.
- Vâng.
Đám người Ba Phù đáp một tiếng, đi phòng bếp bỏ thức ăn vào trong nồi hâm nóng.
- Cộp cộp cộp ~~~
Ngoài cung điện truyền tới tiếng bước chân, các cô gái lập tức lên tinh thần, ngước mắt nhìn về phía cửa chính cung điện.
Già Lạc vừa đi vào cung điện thì lập tức đối diện với ánh mắt của các cô gái, chân đang định bước lên lại vô ý thức rút về, hoảng sợ hỏi:
- Các ngươi đang hoan nghênh ta trở về đấy à?
Hồ Tiên trợn trắng mắt, quyến rũ nói:
- Ta ngỡ là Mục Lương đã trở về.
Ánh mắt của Già Lạc lấp lóe, mỉm cười tiếp tục bước vào cung điện, ưu nhã nói:
- Chiến tranh vừa mới kết thúc, còn rất nhiều chuyện phải bận rộn, không nhất định bệ hạ có thể trở về đêm nay.
Hồ Tiên gật đầu một cái, hai chân thon dài bắt chéo ngồi ở trên ghế sô pha.
Già Lạc đi tới ngồi xuống bên cạnh cô gái đuôi hồ ly, hỏi:
- Thương thế của ngươi không sao chứ?
- Không sao, còn ngươi?
Hồ Tiên liếc nhìn nữ nhân bên cạnh.
Cô nhớ rõ Già Lạc cũng bị thương rất nặng, phải uống nước Sinh Mệnh thì vết thương bên ngoài mới khỏi hẳn, chỉ là không biết tổn thương trong cơ thể đã khôi phục hay chưa.
Già Lạc bình tĩnh đáp :
- Ta chỉ hơi mệt mỏi thôi, các vết thương trên người đã lành hẳn rồi.
Hồ Tiên chậm rãi gật đầu, lại hỏi:
- Ngươi biết Mục Lương đang bận rộn cái gì không?
- Không biết, lúc ta đến Thiên Cức Quan thì bệ hạ đã đi rồi.
Già Lạc ưu nhã trả lời, tiếp tục nói:
- Nhưng ta có thể đoán được đại khái bệ hạ đi đâu.
Hồ Tiên hơi nhướng mày, nữ nhân này muốn so xem ai hiểu rõ Mục Lương hơn sao?
Cô hơi cong khóe môi lên :
- Vậy ngươi nói xem nào!
- Ta đoán bệ hạ đi Thành Buôn Bán Sơn Hải, Cây Phượng Hoàng và Hoa Sương Mê bị thương không nhẹ, chắc là đi cứu trị chúng nó rồi.
Già Lạc nói ra suy đoán của mình.
Ánh mắt của Hồ Tiên lóe lên, Già Lạc nói rất có lý, cô không cách nào phản bác được.
- Sau đó thì sao?
Cô quyến rũ hỏi.
Già Lạc chớp mắt, hỏi ngược lại:
- Ngươi sống chung một chỗ với bệ hạ mỗi ngày, ngươi không biết thì làm sao ta biết được?!
- ....
Khóe miệng của Hồ Tiên giật giật, tức giận nha, việc này cô cũng không cách nào phản bác lại được.
- Các ngươi đang nói chuyện gì thế?
Giọng nói ôn hòa vang lên, Mục Lương cất bước đi vào cung điện.
Chúng nữ đang trò chuyện chợt dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Mục Lương đang đi tới, từng đôi mắt đẹp tỏa sáng.
Nhóm tiểu hầu gái cùng hô lên, đồng loạt hành lễ:
- Bệ hạ, hoan nghênh trở về ~~~
Đôi mắt đỏ rực của Hồ Tiên sáng như sao trời, đứng dậy quyến rũ hỏi:
- Ngươi xong việc rồi à?
- Chưa đâu, nhưng cơm tối không thể không ăn.
Mục Lương cười một tiếng.
Đầu tiên anh đi đến Thành Buôn Bán Sơn Hải, sau đó lại đi thăm Vệ Thành một chuyến, trị liệu lục thực thuần dưỡng và thú thuần dưỡng bị thương, bận rộn mãi đến bây giờ mới trở lại cung điện.
Tiểu Mật ngây thơ nói:
- Bệ hạ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, có thể dùng bữa nha.
- Ừm, ta không vội, hẳn là sẽ còn người trở về.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Ai?
Hồ Tiên chớp mắt hỏi.
- Ta!
Tiếng vang giòn giã từ xa truyền tới, Vưu Phi Nhi bước chân trần vào cung điện, hai chùm đuôi ngựa lúc lắc ở sau đầu.
Mục Lương dở khóc dở cười hỏi:
- Giày của ngươi đâu?
- ...Đánh mất ở Thiên Cức Quan rồi.
Vưu Phi Nhi cúi đầu nhìn chân mình, khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức ửng hồng.
Chiến trường quá loạn, cô làm rơi mất một chiếc giày, sau lại chỉ lo chế tạo ma dược, quên béng mất chuyện mang giày.
Mục Lương buồn cười lắc đầu nói:
- Ngươi đi tắm rửa một chút đi, sau đó tìm đôi giày mang vào.
- Ừ ừ, ta lập tức đi ngay bây giờ!
Vưu Phi Nhi nhoẻn miệng cười, tung ta tung tăng chạy về Thiên Điện.
- Bệ hạ muốn đi tắm trước sao?
Tiểu Tử ngoan ngoãn hỏi.
Mục Lương gật đầu một cái:
- Ừm, đúng là nên tắm rửa một chút.
- Nước tắm đã chuẩn bị xong, bệ hạ có thể đi tắm.
Ba Phù dịu dàng nói.
Mục Lương bình thản nói:
- Ừm, đi gọt chút trái cây bỏ vào phòng tiếp khách, tối nay quốc vương các quốc gia sẽ tới.
- Vâng.
Ba Phù đáp một tiếng, xoay người đi phòng bếp chuẩn bị trái cây.
Mục Lương đi thư phòng, mặc dù sau khi trải qua đại chiến anh không hề lây dính chút bụi bặm nào, nhưng vẫn muốn tắm một cái mới được.
Hồ Tiên hơi nhướng mày, quốc vương các quốc gia đến đây bái phỏng bởi vì chuyện gì?
- Chẳng lẽ là bởi vì những nhân viên thương vong kia, cho nên bọn hắn tới tìm chúng ta để tính toán tổn thất?
Già Lạc hơi nhướng mày hỏi.
Hồ Tiên lắc đầu, lạnh nhạt nói:
- Chuyện đó không có khả năng, đối phó với Hư Tộc là trách nhiệm của mọi người, đáng lẽ ra toàn bộ các vương quốc đều nên xuất lực, ai muốn lấy chuyện này để chiếm chỗ tốt thì quả thật là xuẩn hết thuốc chữa.
Cô không phải người ác độc nhưng cũng không phải người lương thiện, đối phó với Hư Tộc này, Mục Lương và vương quốc Huyền Vũ trả giá rất nhiều, thế lực phía sau ngồi đợi thiên hạ thái bình không ít, một phần lực cũng không chịu ra, bọn hắn còn chưa tìm đám người này tính sổ đâu.
- Ừm, ngươi nói cũng đúng.
Già Lạc như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.
Hồ Tiên nhàn nhạt lên tiếng:
- Nếu như bọn hắn thật sự dám làm như thế, Mục Lương sẽ đập chết bọn hắn chỉ bằng một cái tát.
Đàm luận bồi thường với Mục Lương là chuyện không có khả năng, tài phú vào vương quốc Huyền Vũ làm sao có thể lại chảy ra.
Lấy sự hiểu biết của cô đối với Mục Lương, những thế lực ngồi đợi thiên hạ yên bình đều sẽ bị ghi sổ thanh toán sau.
- Vậy bọn hắn tới để làm gì chứ?
Già Lạc khó hiểu hỏi.
Hồ Tiên lắc đầu, nói không chút để ý :
- Không biết, chờ tối nay bọn hắn tới sẽ biết thôi.
Già Lạc nhún vai từ chối cho ý kiến, an tĩnh chờ đợi đến giờ cơm.
- Cộp cộp cộp ~~~
Tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, truyền vào bên trong cung điện từ xa đến gần.
- Lần này là ai đây?
Hồ Tiên nhấc mắt lên nhìn về phía cửa chính cung điện.
- Xin hỏi Mục Lương có ở đây không?
Giọng nói nhỏ nhẹ truyền vào cung điện, Tố Cẩm cất bước đi vào chính sảnh.
- Tiểu thư Tố Cẩm.
Hồ Tiên đứng dậy nghênh đón.
Tố Cẩm đã xuất lực rất nhiều trong trận chiến này, đáng giá cô gái đuôi hồ ly kính nể.
- Chị Hồ Tiên.
Tố Cẩm khẽ gật đầu.