Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 389 - Chương 3035 - Sau Đại Chiến (3)

Chương 3035 - Sau Đại Chiến (3)
Chương 3035 - Sau Đại Chiến (3)

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Nhìn ngươi kìa, mặt xóm mày tro, đi tắm rửa một chút đi, Mục Lương cũng đi tắm rồi, đợi mọi người trở về chúng ta cùng nhau ăn bữa tối.

Tố Cẩm ngơ ngẩn nhìn cô gái đuôi hồ ly, cảm giác cô ấy như đã biến thành người khác.

- Có chuyện gì vậy?

Hồ Tiên giơ tay lên quơ quơ trước mắt nữ nhân.

- Không có gì.

Tố Cẩm phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên đỏ lên.

- Vậy là tốt rồi.

Hồ Tiên ưu nhã cười, quay đầu sắp xếp:

- Ba Phù, đi chuẩn bị nước tắm, dẫn tiểu thư Tố Cẩm đi tắm rửa.

- Vâng.

Ba Phù chớp mắt đáp một tiếng, mang Tố Cẩm đi đến Thiên Điện.

Lúc rời đi chính sảnh, nữ nhân cẩn thận mỗi bước đi, muốn nhìn thấu cô gái đuôi hồ ly đang suy nghĩ gì, nhưng chỉ đối mặt với một đôi mắt đẹp đầy ý cười.

- Các ngươi không phải là tình địch sao?

Già Lạc bất thình lình hỏi.

- Lúc nào chứ?

Hồ Tiên nghe vậy trợn trắng mắt.

Đáy mắt của cô hiện lên một tia giảo hoạt, trong lòng chắc chắn Tố Cẩm sẽ ở lại vương quốc Huyền Vũ, nếu là như thế, vậy thì phải tranh thủ dụ cô ấy tới Thành Buôn Bán Sơn Hải hỗ trợ, làm thuộc hạ của mình.

…….

Già Lạc quan sát Hồ Tiên với ánh mắt kinh dị, giống như muốn nhìn thấu trong hồ lô của cô ấy bán thuốc gì.

Không biết trong hồ lô bán loại thuốc gì(不知葫芦里卖的什么药): Một thành ngữ Trung Quốc thường dùng để chỉ ý nói không hiểu người kia nói thế có ý gì.

Hồ Tiên hơi nhướng mày, vươn tay đùa bỡn tóc, mị nhãn như tơ nói:

- Ta biết mình rất xinh đẹp, nhưng ngươi cũng không cần nhìn chằm chằm ta như thế, ta sẽ xấu hổ nha!

- ....

Già Lạc co giật khóe miệng, cố nén xúc động muốn kéo tóc cô gái đuôi hồ ly, cô hít sâu mấy hơi, thầm nhắc nhở bản thân xúc động là ma quỷ.

Cô nghĩ ngợi, cô gái đuôi hồ ly thật là có tư bản để tự luyến, gương mặt này thật sự rất xinh đẹp, danh xưng đệ nhất mỹ nhân vương quốc Huyền Vũ không phải chỉ là khoe khoang.

Ánh mắt của Già Lạc lóe lên, khóe môi hiện ra ý cười, nói:

- Đúng là chị Hồ Tiên rất đẹp, nếu không cùng ta thử xem?

- ...

Đôi tai hồ ly của Hồ Tiên run lên, nhìn về phía nữ nhân với ánh mắt cảnh giác, lùi lại mấy bước, cảnh giác nói:

- Thử cái gì chứ, ngươi đừng xằng bậy, trong lòng ta chỉ có Mục Lương thôi.

- Ha ha ha ~~~

Già Lạc cong khóe môi, ưu nhã nói:

- Chị Hồ Tiên sợ cái gì chứ, ta lại sẽ không ăn ngươi?

- Được rồi, ngừng lại đi.

Hồ Tiên trợn trắng mắt, xoay người lắc eo nhỏ đi tới sô pha.

Đáy mắt của Già Lạc mang theo ý cười, đồng dạng trở lại ghế sô pha, ngồi xuống nói:

- Hư Tộc đã giải quyết, ta có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian.

Trong khoảng thời gian ngắn vương quốc Huyền Vũ sẽ không có chiến tranh, cho nên không cần xây dựng chiến thuyền ngày đêm không ngừng nghỉ nữa, có thể nghỉ ngơi một chút.

- Chuyện này thì ngươi phải đi hỏi Mục Lương rồi, ta không biết.

Hồ Tiên vuốt ve móng tay mới mọc ra của mình.

Trận chiến đấu này làm cho mười móng tay của nàng đều bị đứt gãy, cô dự định khi nào có rảnh thì sẽ nhờ tiểu hầu gái giúp cô sơn móng tay, xem như khen thưởng một chút cho bản thân.

- Cũng đúng.

Già Lạc chậm rãi gật đầu.

Nửa giờ sau, tiểu hầu gái bưng thức ăn ngon đã hâm nóng lên bàn.

Mục Lương và đám người Vưu Phi Nhi lục tục vào nhà ăn, bầu không khí dùng cơm tối nay thiếu vài phần náo nhiệt so với dĩ vãng.

- Thấm Lan và những người khác còn chưa trở lại.

Hồ Tiên quyến rũ nói.

Mục Lương ôn hòa gật đầu:

- Vội xong hai ngày này thì tốt rồi.

Chiến tranh vừa mới kết thúc, rất nhiều chuyện chất đống cần xử lý, tạm thời sẽ bận bịu một thời gian.

Hồ Tiên suy nghĩ một chút, quyết định khôi phục buôn bán vương quốc Huyền Vũ sớm hơn, vì vậy nói:

- Ngày mai, ta đến Thành Buôn Bán Sơn Hải một chuyến, cũng nên khôi phục cuộc sống bình thường.

- Chuyện này không vội, ngươi có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày.

Mục Lương ôn hòa khuyên nhủ.

- Ta đã không sao rồi.

Hồ Tiên quyến rũ đáp.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, dịu dàng nói:

- Ừm, thoạt nhìn sắc mặt đã khá hơn nhiều.

- Tất cả mọi người đều bận bịu, ta không thể nghỉ ngơi.

Hồ Tiên ưu nhã mở miệng.

Mục Lương trấn an nói:

- Mỗi người đều có việc của mình, ngươi phụ trách là buôn bán, hiện tại có thể nghỉ ngơi, sau này sẽ phải rất bận rộn.

- Ta biết rồi.

Hồ Tiên ưu nhã cười.

Già Lạc nhìn thức ăn đầy bàn, sau đó nhìn về phía Mục Lương, suy nghĩ một chút vẫn hỏi:

- Bệ hạ, xưởng đóng tàu vẫn vận chuyển ngày đêm giống như trước đây sao?

- Tạm thời không cần, có thể cho công nhân nghỉ ngơi vài ngày.

Mục Lương bình thản đáp, cầm đũa lên tiếp tục nói:

- Chờ ngày nghỉ kết thúc, trước mắt thì hãy sửa chữa chiến thuyền và phi thuyền vận chuyển bị hư hại, sau đó lại tiếp tục xây dựng đội thuyền mới.

- Được, ta hiểu rồi.

Già Lạc đáp một tiếng.

Mục Lương bình thản nói:

- Ưu tiên sản xuất phi thuyền vận chuyển, chiến thuyền chỉ cần bảo trì một tháng xuất xưởng hai chiếc là được.

Dựa vào thực lực của vương quốc Huyền Vũ, sau này không có khả năng không xảy ra chiến tranh, nhưng sẽ không phải là quy mô lớn như khi đối phó Hư Tộc, chiến thuyền còn phải tiếp tục xây thêm, chỉ là sẽ không cần nhiều lắm.

Giải quyết xong Hư Tộc, vương quốc Huyền Vũ muốn bắt đầu phát triển mạnh về buôn bán, phi thuyền vận chuyển sẽ trở nên quan trọng hơn.

Già Lạc gật đầu nói:

- Được rồi, ta sẽ sắp xếp tốt.

- Ăn cơm trước đi.

Mục Lương cầm đũa gắp một miếng thịt cho vào miệng.

Đám người Hồ Tiên thấy thế cũng cầm đũa lên, vừa thưởng thức bữa cơm vừa trò chuyện.

Hồ Tiên đột nhiên hỏi:

- Mục Lương, sao lần này động tĩnh tiến hóa của Tiểu Huyền Vũ lại nhỏ thế?

Mục Lương bình thản giải thích:

- Dựa vào thực lực bây giờ của Tiểu Huyền Vũ, nó đã có thể tùy ý khống chế kích cỡ thân mình rồi, vì vậy ta bảo nó không cần lại biến lớn.

- Ừm, bây giờ vương quốc Huyền Vũ đã đủ lớn rồi.

Hồ Tiên nhận đồng.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Tiểu Huyền Vũ lại lớn hơn nữa thì sẽ làm cho trên nước biển dâng cao, đến lúc đó các vương quốc vùng duyên hải và quần đảo phải gặp tai ương.

Vốn dĩ lần tiến hoá trước của Tiểu Huyền Vũ đã khiến mặt biển dâng lên một đoạn rồi, hiện tại nếu lại tăng kích cỡ thì sẽ nhấn chìm một phần đại lục.

- Hóa ra là như vậy!

Tiểu hầu gái và những người khác cái hiểu cái không mà gật đầu.

Mục Lương mỉm cười, cầm chén không múc đầy canh, nhìn các cô gái, nói:

- Chén canh này chính là biển cả.

Nhóm tiểu hầu gái đều nhìn lại, chờ động tác kế tiếp của anh.

Mục Lương gắp một chiếc bánh thịt rồi bỏ nó vào trong chén canh, lập tức làm cho nước canh tràn ra ngoài.

- Rào rào ~~~

- Đã hiểu chưa?

Anh vung tay lên, thời gian đảo ngược lại, nước canh tràn ra trở lại trong chén, bánh thịt cũng trở về trong mâm.

- Ta hiểu rồi, chiếc bánh thịt này tương đương với Tiểu Huyền Vũ.

Đôi mắt đẹp của Tiểu Tử sáng lấp lánh.

- Ừm, chính là đạo lý này.

Mục Lương đạm nhiên gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment