Hồ Tiên quyến rũ nói:
- Vậy cứ để Tiểu Huyền Vũ duy trì hình thể này là tốt rồi.
- Ừm.
Mục Lương lên tiếng.
Anh nghĩ tới điều gì đó, nói:
- Phải rồi, nhắc nhở dân chúng đừng chạy loạn trong khoảng thời gian này, cứ ở trong Vệ Thành và thôn trấn, chờ khi nào Tiểu Huyền Vũ kết thúc tiến hóa thì lại giải trừ lệnh hạn chế.
Rùa Đen tiến hóa vẫn còn tiếp tục, địa hình ở trên lưng rùa còn có thể xảy ra thay đổi, ngoại trừ Vệ Thành, Chủ Thành, Thành Buôn Bán, thôn trấn thì những nơi khác rất có thể còn cải biến địa hình.
E rằng trước một giây nơi này là đất bằng phẳng, giây tiếp theo đã biến thành một ngọn núi cao ngàn trượng.
Ánh mắt của Mục Lương sáng lên, những địa hình mới này xuất hiện làm cho anh nghĩ tới rất nhiều quy hoạch mới, nhìn về phía Hồ Tiên nói:
- Trong khoảng thời gian này Thấm Lan sẽ rất vội vàng, chuyện này ngươi đi sắp xếp đi.
- Vâng, ta sẽ sắp xếp tốt.
Hồ Tiên đáp ứng.
Mục Lương nhấp miếng canh nóng, ngước mắt đối diện với ánh mắt của Tố Cẩm.
Tố Cẩm thả đôi đũa trong tay xuống, nói với giọng điệu dịu dàng:
- Mục Lương, chiến tranh với Hư Tộc đã kết thúc, ta muốn ở lại vương quốc Huyền Vũ.
Cô vừa thốt ra lời này thì trong nhà ăn đều im lặng lại.
Già Lạc hơi nhướng mày, ánh mắt của cô lóe lên không biết suy nghĩ cái gì.
Hồ Tiên hơi híp mắt lại, khóe môi cong lên một phần, trong lòng nghĩ thầm một câu quả nhiên là như thế.
- Ngươi muốn ở lại chỗ này, vậy thành Tấn Nguyên thì sao?
Mục Lương hỏi với giọng điệu bình tĩnh.
Tố Cẩm nhìn về phía Mục Lương, dịu dàng đáp:
- Mục Lương, ngươi cảm thấy dân chúng thành Tấn Nguyên gặp qua vương quốc Huyền Vũ phồn hoa sẽ nguyện ý trở về đại lục cũ hoang vu kia sao?
- ....
Khóe miệng của Mục Lương giật giật, không cách nào phản bác cô ấy.
Tố Cẩm ngước mắt lên, nói bằng giọng điệu chân thành:
- Con dân trong thành không muốn trở về, ta trông chừng một tòa thành trống rỗng cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng cũng ở lại chỗ này giúp ngươi phát triển vương quốc Huyền Vũ.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, nói:
- Ta không có ý kiến, ngươi muốn làm việc gì nào?
Tố Cẩm vừa định nói chuyện thì đã bị cô gái đuôi hồ ly ngồi bên cạnh giành trước.
Hồ Tiên cười tươi như hoa nói:
- Tố Cẩm muội muội muốn ở lại à, thế thì có thể tới giúp ta một tay, chúng ta cùng nhau quản lý chuyện buôn bán nha.
Già Lạc nghe vậy lập tức chợt hiểu ra, thì ra cô gái đuôi hồ ly là chờ đến lúc này đây.
…….
Mục Lương nghe vậy nhìn về phía Tố Cẩm, anh không có ý kiến về việc cô ấy ở lại, chỉ là thêm một miệng ăn cơm mà thôi.
Hồ Tiên cũng nhìn về phía Tố Cẩm, trong giọng nói tràn đầy sự mê hoặc:
- Tố Cẩm muội muội, lưu lại giúp ta làm việc đi, như vậy ngươi sẽ không cần đi tìm công việc khác, còn có thể ở trong cung điện cùng với mọi người nha.
Ánh mắt của Tố Cẩm lóe lên, có thể ở lại trong cung điện sao?
Cô suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nhìn về phía Mục Lương nói:
- Ta có thể chứ?
Chuyện này còn cần Mục Lương gật đầu mới được, chỉ mình cô gái đuôi hồ ly nói là không tính.
- Đương nhiên.
Mục Lương gật đầu một cái.
Đáy mắt của Tố Cẩm hiện lên vẻ vui mừng, nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly, nói:
- Vậy được rồi, sau này ta sẽ cùng làm việc với chị Hồ Tiên.
Hồ Tiên cong môi cười nói:
- Yên tâm, ngươi theo ta chắc chắn sẽ không bị tổn thất, có ngươi hỗ trợ, Mục Lương nhất định có thể kiếm thêm nhiều tinh thạch ma thú hơn.
- Ta sẽ cố gắng.
Tố Cẩm khẽ liếc nhìn Mục Lương một cái.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Nếu làm một thời gian không quen việc thì có thể nói với ta, ở đây có rất nhiều công việc khác để lựa chọn.
- Vâng.
Lông mi nhỏ dài của Tố Cẩm run lên.
Hồ Tiên quay đầu dặn dò:
- Tiểu Mật, một hồi nữa ngươi đi dọn dẹp Thiên Điện một chút, để Tố Cẩm muội muội ở gian Thiên Điện trước kia cô ấy từng ở đi.
- Vâng ạ.
Tiểu Mật ngoan ngoãn gật đầu, nhìn về phía nữ nhân, cười hỏi:
- Tiểu thư Tố Cẩm có yêu cầu gì về bố trí gian phòng và đồ dùng trên giường không?
- Không có, cứ bình thường là được.
Tố Cẩm dịu dàng mở miệng.
- Được rồi, vậy ta đi chuẩn bị một chút.
Tiểu Mật cười tươi như hoa, xoay người rời khỏi nhà ăn đi dọn dẹp Thiên Điện.
Hồ Tiên vui mừng, có Tố Cẩm hỗ trợ chuyện buôn bán, nàng sẽ có thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi nhiều hơn.
Cô ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt nhìn thấu hết thảy của Già Lạc, ngạo kiều hất cằm lên tỏ vẻ tự đắc.
- Quả nhiên là thế.
Già Lạc lộ ra vẻ mặt ta đã nhìn thấu hết tất cả.
Lúc này, tâm trạng của Tố Cẩm rất vui mừng, cuối cùng thì cô đã có lý do quang minh chính đại ở lại chỗ này, còn sợ sau này không thấy được Mục Lương sao?
Trong đầu cô hiện lên ý niệm, nói:
- Mục Lương, Kim Phượng và Long Chủ cũng muốn ở lại đây, nếu như vương quốc Huyền Vũ thiếu người thì ngươi có thể tranh thủ một chút.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, nói:
- Dựa vào sự phát triển của vương quốc Huyền Vũ hiện tại, nên tranh thủ ở lại là chuyện của bọn họ, ta có thu bọn hắn hay không lại là chuyện khác?!
Không có nguy cơ Hư Quỷ, anh có thể chậm rãi phát triển vương quốc.
Tố Cẩm ưu nhã gật đầu:
- Cũng đúng.
Trong lòng cô đã châm nến cho Long Chủ và Kim Phượng, nếu quả thật vương quốc Huyền Vũ thiếu người, hai người kia có thành ý thì vẫn có cơ hội rất lớn lưu lại vương quốc Huyền Vũ và mưu cầu chức vị tốt.
- Mục Lương, Long Chủ thích hợp đi Không Quân.
Hồ Tiên ưu nhã lên tiếng.
Mục Lương bình thản đáp:
- Nếu như hắn đi Không Quân thì sẽ áp Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan một đầu.
Dựa vào thực lực của Long Chủ, nếu như hắn mang theo Kỵ Sĩ Phi Long gia nhập vào Không Quân thì chức vị không thể thấp hơn Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan.
- Có thể cho bọn hắn ngang chức nhau.
Hồ Tiên nói không chút để ý.
- Ừm, việc này có thể suy xét.
Mục Lương như suy nghĩ gì đó.
Bữa cơm kết thúc sau nửa giờ, Tố Cẩm đi theo hầu gái đến Thiên Điện, tham quan căn phòng đã được bố trí tốt, nhìn xem còn cần mua thêm gì không.
Mục Lương thì đi thư phòng, chuẩn bị đổi một bộ quần áo khác, tiếp đãi đám người quốc vương sắp tới.
Trong thư phòng, Diêu Nhi thay quần áo cho Mục Lương, cột chắc đai lưng rồi vuốt phẳng nếp nhăn phía trên.
- Vóc người của bệ hạ lại tốt hơn rồi.
Diêu Nhi nhỏ giọng thầm thì.
Mục Lương cười một tiếng:
- Ta không cảm thấy có gì khác biệt.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diêu Nhi ửng đỏ, ngoan ngoãn nói:
- Cơ bắp ngang hông của bệ hạ rõ ràng hơn, da dẻ cũng trắng hơn.
Khóe môi của Mục Lương cong lên, nhàn nhạt nói:
- Quá trắng cũng không tốt, cho người ta một loại cảm giác ăn bám.
- Sao bệ hạ có thể là ăn bám chứ?
Diêu Nhi nói bằng giọng điệu chân thành.
Mục Lương buồn cười, giơ tay chọc trán tiểu hầu gái.