- Cộc cộc cộc ~~~
Cửa thư phòng bị gõ vang, ngay sau đó giọng của Ba Phù vang lên:
- Bệ hạ, Tô Lâm Y Tư các hạ và đám người quốc vương Hải Đinh đã tới.
- Ta biết rồi.
Mục Lương nhàn nhạt đáp lại.
Diêu Nhi nghe vậy động tác nhanh hơn, sửa sang áo trên người của Mục Lương, lại cố định bằng trâm cài.
- Bệ hạ, xong rồi ạ.
Cô ngoan ngoãn lùi ra phía sau hai bước.
- Ừm, đi thôi.
Mục Lương chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
Diêu Nhi ngoan ngoãn theo phía sau, đi đến phòng tiếp khách.
Bên trong phòng tiếp khách có hai mươi mấy người đang ngồi, tất cả đều là quốc vương của những quốc gia ở đại lục mới, người nắm quyền tối cao của các thế lực.
Mục Lương đi vào phòng tiếp khách, gật đầu chào hỏi đám người:
- Để các vị đợi lâu.
- Chúng ta cũng vừa tới thôi.
Tô Lâm Y Tư dịu dàng nói.
Quốc vương Hải Đinh gật gù:
- Đại chiến vừa mới kết thúc, Mục Lương các hạ bận rộn cũng là việc bình thường.
- Đúng vậy.
Những người khác lần lượt gật đầu nhận đồng.
Mục Lương ngồi ở chủ vị, Diêu Nhi đứng sau lưng, Hồ Tiên thì ngồi ở bên cạnh hắn.
Anh quét nhìn một vòng mọi người tại đây, ngoại trừ Tô Lâm Y Tư và quốc vương Hải Đinh thì mấy người tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư, Ôn Sa và Long Chủ cũng có mặt.
- Các vị đến đây là vì chuyện ma cụ à?
Mục Lương hỏi.
Quốc vương Hải Đinh gật đầu một cái, nói:
- Mục Lương các hạ, ta muốn giữ lại ma cụ này, chi trả bằng ma thú tinh thạch trước đó.
- Có thể.
Mục Lương bình tĩnh đáp lại.
Quốc vương còn lại nghe vậy dồn dập mở miệng, đều muốn giữ lại ma cụ mượn trước đó.
Mục Lương bình thản nói:
- Nếu như vậy, giao dịch trước đó xem như kết thúc, ta không nợ các ngươi tinh thạch ma thú, tất cả ma cụ cũng thuộc về các ngươi.
- Được, thành giao.
Đám người đồng thanh đáp lại.
Khóe miệng của Long Chủ giật giật, Rìu Phá Núi mà hắn đang dùng chính là mượn từ Mục Lương, nhưng bản thân hắn lại không giao dịch bằng tinh thạch hung thú.
Giao dịch ban đầu là cho hắn mượn Rìu Phá Núi sử dụng, chờ sau khi chiến tranh kết thúc thì trả lại, nếu như lỡ đánh mất thì thay thế bằng Rồng Bay Vương.
Ánh mắt của Mục Lương rơi vào trên người Long Chủ, nhàn nhạt mở miệng:
- Long Chủ, còn ngươi thì sao?
Long Chủ chấn động tinh thần, trong lòng kính sợ Mục Lương, đặc biệt là sau khi hắn kích sát Hư Quỷ Hoàng thì sự kính sợ càng sâu hơn.
- Mục Lương các hạ, chúng ta để chút nữa rồi bàn lại.
Long Chủ nói với giọng điệu cung kính.
Hắn nhìn không thấu Mục Lương, tuy là trước đây cũng chưa nhìn thấu lần nào, chỉ là bây giờ chỉ liếc một cái đều cảm thấy đối phương cao không thể chạm tới.
- Có thể.
Mục Lương thu tầm mắt lại.
Long Chủ thở ra một hơi, trong lòng không muốn trả lại Rìu Phá Núi, hiếm khi có được vũ khí vô cùng tiện tay như vậy.
- Mục Lương các hạ, ta còn có một việc.
Quốc vương Hải Đinh đột nhiên lên tiếng.
- Nói đi.
Mục Lương nâng mắt lên ra hiệu.
Đáy mắt của quốc vương Hải Đinh hiện lên một tia bi thống, thở dài nói:
- Mục Lương các hạ, Tề Nhĩ Nạp các hạ đã hy sinh trong trận đại chiến rồi.
- Ta biết, nhưng hắn vẫn chưa chết.
Mục Lương chậm rãi gật đầu.
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Đám người kinh ngạc hỏi.
- Mười ngày sau các ngươi sẽ gặp được hắn.
Mục Lương nhàn nhạt nói.
Tề Nhĩ Nạp đã ăn bào tử Nấm Kỳ Huyễn, có cơ hội sống lại, hiện tại bào tử đã được gieo trồng tại hậu hoa viên, mười ngày sau là có thể sống lại.
Việc này người biết không nhiều lắm, dù sao không phải tất cả mọi người đều ăn bào tử Nấm Kỳ Huyễn, chí ít thì hơn phân nửa người ở đây đều không có dùng nó.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, dấu chấm hỏi đầy đầu.
……….
Cung điện, khu vực Trung Ương.
Bên trong phòng tiếp khách.
Mục Lương quét nhìn mọi người tại đây, bình tĩnh nói:
- Chư vị còn có chuyện gì sao?
Quốc vương Hải Đinh do dự một chút, cuối cùng vẫn là trầm giọng mở miệng:
- Bệ hạ, chuyện Hư Tộc đã giải quyết, Nhân tộc đã không còn uy hiếp, bọn ta nghỉ ngơi chỉnh đốn vài ngày rồi sẽ trở về.
Các quốc vương còn lại lần lượt gật đầu đáp:
- Đúng vậy, lần này thương vong thảm liệt, sau khi trở về còn phải trấn an dân tâm.
Tâm trạng của nhóm quốc vương trầm trọng, cường giả phái tới tiếp viện vương quốc Huyền Vũ tử thương nghiêm trọng, sau đó còn phải cấp tiền trợ cấp cho người nhà của bọn hắn, đây là một khoản chi tiêu không nhỏ.
Quốc vương Hải Đinh thầm than một tiếng, thành Tát Luận bị Vua Hư Quỷ phá huỷ, điều này làm cho vương quốc Hải Đinh tổn thương nguyên khí nặng nề, hiện tại lại phải chi ra một số lớn tiền, điều này sẽ làm cho cả quý tộc vương thất phải sinh hoạt thắt lưng buộc bụng trong thời gian dài.
Ánh mắt của anh lóe lên, dự định chia đều số tiền này đến mỗi toà đại thành, làm cho các thành chủ và quý tộc chia sẻ áp lực.
Mục Lương chậm rãi mở miệng nói:
- Đúng là nên trấn an dân tâm, nhưng không cần các ngươi bỏ ra số tiền này.
Các quốc vương nghe vậy sửng sốt một chút, không hiểu rõ ý trong lời nói của Mục Lương, cũng có số ít người im lặng suy nghĩ gì đó.
- Bệ hạ, ta không hiểu cho lắm.
Tô Lâm Y Tư kinh ngạc thốt lên.
Mục Lương dựa lưng ra sau, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn chủ vị, nhàn nhạt nói:
- Đối phó Hư Tộc vốn dĩ là chuyện của toàn bộ Nhân Loại, các vị đã trả giá bằng hành động thực tế, chuyện tiền nong thì nên để những người khác ra.
Anh vừa dứt lời thì mọi người đang ngồi ở đây đều lập tức hiểu ra, hiểu rõ Mục Lương đang ám chỉ cái gì.
- Đúng vậy, chuyện tiền nong sẽ do bọn hắn bỏ ra.
Ôn Sa lạnh nhạt nói.
Đôi mắt của quốc vương Hải Đinh sáng ngời, khóe môi cong lên nói:
- Nói rất có lý, nếu những vương quốc khác không phái người tới trợ giúp, vậy thì nên bỏ tiền.
- Ừm, ta đồng ý việc này.
Tô Lâm Y Tư gật đầu đáp lại.
- Nhưng bọn hắn sẽ đồng ý sao?
Một vị nữ vương trầm giọng hỏi.
Quốc vương Hải Đinh hừ lạnh một tiếng, hờ hững đáp:
- Đây không phải là việc cần bọn hắn đồng ý.
- Bọn hắn sẽ đồng ý.
Mục Lương nói với giọng điệu bình tĩnh.
Các quốc vương liếc nhìn nhau, không hề hoài nghi lời nói của Mục Lương.
Hiện tại, vương quốc Huyền Vũ là sự tồn tại đỉnh kim tự tháp, Mục Lương là cường giả mạnh nhất của nhân loại, có câu nói này của hắn, các quốc vương đều yên lòng.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, anh đã nhớ kỹ những vương quốc không tới viện trợ, chính bởi vì nhân tộc cường giả tới tiếp viện không đủ nhiều cho nên gián tiếp đưa tới binh sĩ của vương quốc Huyền Vũ bị tử thương thảm trọng, chuyện này anh phải tính sổ trên đầu của đám người đó mới được.
Quốc vương Hải Đinh ngước mắt lên, bình thản nói:
- Mục Lương các hạ, sau khi chúng ta thống kê xong danh sách thương vong, hy vọng các hạ có thể giúp chúng ta đòi lấy khoản tiền này.
- Đúng vậy.
Những quốc vương khác lần lượt lên tiếng.