Hồ Tiên thanh lãnh hỏi:
- Thế nào, các ngươi không dám đi đòi à?
- Ha ha, chuyện này à….?
Quốc vương Hải Đinh cười xấu hổ.
- Không phải chúng ta không dám, vấn đề là có thể thành công hay không?!
Những quốc vương còn lại thở dài.
Mục Lương quét nhìn đám người, nhàn nhạt nói:
- Vậy chờ sau khi vương quốc Huyền Vũ thống kê xong tình huống thương vong đi, ta sẽ nói yêu cầu này với các vương quốc chưa tiếp viện.
- Mục Lương các hạ đại nghĩa.
Ôn Sa đứng dậy hơi khom người.
Tô Lâm Y Tư cũng đứng dậy cúi đầu, trên mặt mang theo biểu cảm cung kính.
Những quốc vương còn lại dù có nguyện ý hay không thì cũng chỉ đứng dậy nói lời cám ơn với Mục Lương, đây cũng là biến tướng thừa nhận địa vị của vương quốc Huyền Vũ ở bên trên các vương quốc khác.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, bình tĩnh nói:
- Các vị nguyện ý đối phó Hư Tộc cùng với vương quốc Huyền Vũ, chút chuyện nhỏ này ta tự nhiên sẽ sắp xếp tốt.
Quốc vương Hải Đinh nghe vậy hoàn toàn trầm tĩnh lại, chí ít thì vương thất có thể bỏ ra ít tiền hơn cho việc trợ cấp, để dành xây dựng vương thành.
Mục Lương nghĩ tới điều gì đó, nói:
- Năm ngày nữa, vương quốc Huyền Vũ sẽ tổ chức tang lễ cho những anh hùng hy sinh trong trận chiến này, hy vọng các vị có thể đến tham gia.
Ôn Sa gật đầu một cái:
- Đây là chuyện tất nhiên, ta sẽ đến đúng giờ.
- Mục Lương các hạ đã mời thì tự nhiên là ta phải đi rồi.
Quốc vương Hải Đinh mỉm cười gật đầu.
- Bọn ta cũng sẽ có mặt.
Những quốc vương còn lại lần lượt tỏ thái độ.
Mục Lương tiếp tục nói:
- Ừm, sau tang lễ tưởng nhớ sẽ là yến tiệc ăn mừng, các vị tham gia xong yến tiệc ăn mừng rồi lại trở về.
- Được.
Các quốc vương lại đáp lời lần nữa.
Mục Lương giơ tay lên ra hiệu:
- Được rồi, nếu như không có chuyện gì khác thì mọi người trở về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày đi.
- Ừm.
Ngoại trừ một vài người còn ngồi thì những người khác đều đứng dậy hành lễ, xoay người rời đi phòng tiếp khách.
Chẳng mấy chốc bên trong phòng tiếp khách chỉ còn lại mấy người gồm Long Chủ, quốc vương Hải Đinh, Ôn Sa và tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư.
Mục Lương bình tĩnh hỏi:
- Mấy vị còn có việc gì à?
Long Chủ hắng giọng một cái, lấy dũng khí nói:
- Mục Lương các hạ, ta muốn Cốc Phi Long gia nhập vào vương quốc Huyền Vũ.
Mục Lương vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ngước mắt hỏi:
- Lý do để ta tiếp nhận ngươi là gì?
- ...
Khóe miệng của Long Chủ giật giật, không ngờ lại thu được câu trả lời như vậy.
Hắn hít sâu một hơi, cung kính khom lưng hành đại lễ:
- Mục Lương các hạ, Cốc Phi Long nguyện ý làm việc trung thành với ngài vô điều kiện.
Mục Lương dừng gõ tay lên trên ghế vịn, điều này làm cho phòng tiếp khách trở nên yên tĩnh.
Tâm thần của Long Chủ nôn nao không yên, trong lòng dần dần trầm xuống.
Khi hắn cho rằng việc này không thành thì Mục Lương mới chậm rãi mở miệng.
Giọng nói bình tĩnh của Mục Lương vang lên:
- Có thể, hãy để Kỵ Sĩ Phi Long gia nhập vào Không Quân, còn dân chúng Cốc Phi Long khác sẽ được phân tán đến mỗi toà Vệ Thành.
Chiến lực của Kỵ Sĩ Phi Long không tầm thường, gia nhập vào Không Quân sẽ rất có lợi, khiến cho chiến lực của Không Quân càng thêm hoàn thiện, đồng thời phong phú lực lượng Không Quân.
- Cảm ơn bệ hạ.
Đáy mắt của Long Chủ hiện lên biểu cảm kích động, cam tâm tình nguyện gọi Mục Lương một tiếng bệ hạ.
Mục Lương bình thản nói:
- Ừm, việc này không vội, chờ sau khi khánh công yến kết thúc lại sắp xếp, mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt.
- Vâng.
Long Chủ cung kính đáp một tiếng.
Lúc này, tâm trạng của hắn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, dù cho Cốc Phi Long sẽ trở thành lịch sử thì hắn cũng vui vẻ, dù sao hắn cũng đã tìm được một nơi thích hợp cho dân chúng Cốc Phi Long.
Ánh mắt của Ôn Sa lấp lóe, trong đầu hiện lên rất nhiều ý niệm nhưng cuối cùng đều bị xóa bỏ.
Thân phận của cô không giống với Long Chủ, không cách nào tùy tâm sở dục được, cô phải suy nghĩ cho toàn bộ Tộc Người Rắn và vương quốc Sa.
Tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lão cảm thấy vô cùng kinh ngạc đối với quyết định của Long Chủ, nhưng cũng cảm thấy có thể hiểu được, lấy sự lớn mạnh của vương quốc Huyền Vũ, ở lại chỗ này đúng là một lựa chọn tốt.
Trong lòng quốc vương Hải Đinh vô cùng cảm thán, vương quốc Huyền Vũ lại muốn có thêm một đội Kỵ Sĩ Phi Hành, từ đó thực lực sẽ càng mạnh hơn.
- Ngươi đi xuống trước đi.
Mục Lương hơi nâng cằm lên.
- Vâng.
Long Chủ giơ tay nghiêm chào, đây là hắn học được từ những binh lính khác.
Trước khi rời đi hắn nhìn thoáng qua đám người Ôn Sa, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi phòng tiếp khách.
Mục Lương nhìn về phía đám người Ôn Sa, hỏi:
- Các ngươi chưa đi là vẫn còn chuyện gì khác à?
Ôn Sa nhìn Mục Lương, dò hỏi:
- Mục Lương các hạ, Hư Tộc đã bị tiêu diệt, đại biểu giao dịch trước đó đã hoàn thành, sau khi khánh công yến kết thúc, ta có thể đi trở về vương quốc Sa đúng không?
- Có thể.
Mục Lương bình tĩnh gật đầu.
Lúc trước, anh giao dịch với Ôn Sa là sẽ chữa khỏi thương thế cho cô, cái giá phải trả là cô ấy đi đến đại lục cũ hỗ trợ đối phó Hư Tộc.
…….
Đáy mắt của Ôn Sa hiện lên vẻ vui mừng, trả hết nợ nần khiến cô cảm giác một thân vô cùng nhẹ nhàng.
Mục Lương nhìn về phía quốc vương Hải Đinh, hỏi:
- Các hạ thì sao, vẫn còn có chuyện gì à?
Quốc vương Hải Đinh nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Mục Lương các hạ, nếu chuyện Hư Tộc đã được giải quyết, vậy chuyện thành Tát Luận xây lại nên nhắc tới, ta muốn biết rõ thời gian cụ thể.
Hắn là quốc vương của vương quốc Hải Đinh, không thể để cho người của vương thất vẫn luôn ở nhờ trong thành buôn bán vương quốc Huyền Vũ được, vẫn là cần một toà vương thành thuộc về vương thất, đây là vấn đề về mặt mũi.
- Chiến tranh mới kết thúc, là thời gian xây dựng phát triển lại, hỗ trợ xây dựng thành Tát Luận không là vấn đề.
Mục Lương chậm rãi mở miệng, nhìn về phía quốc vương Hải Đinh, bình thản nói:
- Nhưng ta sẽ cần thời gian ra bản thiết kế, tập trung nhân lực, chuẩn bị tài liệu kiến trúc và các loại công việc tương quan, nhanh nhất cũng là một tháng sau mới có thể bắt đầu.
- Có thể.
Quốc vương Hải Đinh im lặng trong chốc lát, một tháng thì hắn vẫn có thể chờ nổi, vì vậy gật đầu đáp ứng.
Thành Tát Luận giao cho vương quốc Huyền Vũ xây lại là chuyện đã được định ra rất sớm trước đó, chỉ là sau lại bởi vì việc Hư Tộc mà trì hoãn quá trình, hiện tại mới có thể nhắc lại lần nữa.
Hồ Tiên đột nhiên nói:
- Ngoại trừ xây dựng thành Tát Luận, mỗi toà Thành Buôn Bán ở đại lục mới cũng nên khai trương một lần nữa, ta thấy mười ngày sau rất tốt.
- Ừm, đúng là nên khai trương một lần nữa.
Mục Lương chậm rãi gật đầu.