Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 436 - Chương 3082 - Thái Niết Nhĩ Trợn Mắt Nằm Xuống

Chương 3082 - Thái Niết Nhĩ Trợn Mắt Nằm Xuống
Chương 3082 - Thái Niết Nhĩ Trợn Mắt Nằm Xuống

Thái Niết Nhĩ quá già rồi, cảm giác tuổi thọ của mình sắp đi đến cuối, vì vậy lão ta mới ủng hộ mạnh mẽ viện nghiên cứu Trường Sinh, ý đồ tìm được biện pháp làm cho mình có thể sống tiếp.

- Ngươi không hiểu, ngươi thật sự sẽ không hiểu được loại cảm giác này!

Hắn giơ hai tay lên, hoa văn đỏ đen trên người loé lên ánh sáng đỏ ngòm.

Tân Tây cau mày nói:

- Hắn đã biến thành quái vật.

- Hắn điên rồi.

Mễ Á lạnh lùng lên tiếng.

Thái Niết Nhĩ thả tay xuống, nhìn về phía Mục Lương rồi nói:

- Chẳng lẽ ngươi không muốn trường sinh sao?

Khóe môi của Mục Lương cong lên, trong mắt lộ ra sự giễu cợt, nói:

- Ta có tuổi thọ mười mấy chục ngàn năm, đối với ngươi mà nói thì đã xem như là trường sinh.

- Không có khả năng, ngươi đừng nói giỡn!

Hai mắt của Thái Niết Nhĩ dần dần biến thành màu đỏ ngòm, lão ta nhìn chằm chằm gương mặt của Mục Lương như thể muốn tìm thấy sự giả dối trên đó.

Ánh mắt của Mễ Á lóe lên, nghĩ đến Trà Thụ Sinh Mệnh của vương quốc Huyền Vũ, rất có thể những lời của Mục Lương là thật.

Mục Lương không tính toán nhiều lời với Thái Niết Nhĩ, trầm giọng hỏi:

- Những viện nghiên cứu Trường Sinh khác nằm ở đâu?

- Ta không biết, coi như đã biết thì cũng sẽ không nói cho ngươi.

Thái Niết Nhĩ nhếch miệng cười, đây chính là thứ liên quan đến việc lão ta có thể trở nên trường sinh, làm sao lão ta sẽ để Mục Lương hủy diệt nó chứ.

- Nếu đã như thế, vậy ngươi không cần thiết phải sống nữa.

Giọng nói của Mục Lương lộ ra sự lạnh lẽo thấu xương.

……….

Thái Niết Nhĩ căm tức nhìn Mục Lương, gầm thét:

- Các hạ là quốc vương của vương quốc Huyền Vũ, có tư cách gì nhúng tay vào chuyện của vương quốc Thái Niết Nhĩ chứ?

Mục Lương nói với thần sắc hờ hững:

- Chỉ cần là việc liên quan đến Hư Tộc, bất kể là ai thì đều phải trả giá đắt.

- Các hạ làm như vậy là muốn tuyên chiến với những vương quốc còn lại sao?

Trong giọng nói của Thái Niết Nhĩ lộ ra sự điên cuồng.

Trong lòng Mục Lương khẽ động, trong lời của Thái Niết Nhĩ bao hàm một lượng tin tức rất lớn, có lẽ hạng mục nghiên cứu này còn liên quan đến rất nhiều vương quốc khác.

Anh ngước mắt lên, nói với giọng điệu kiên định:

- Thì tính sao, mọi thế lực tham dự vào hạng mục nghiên cứu này, ta sẽ xử lý toàn bộ.

- Ngươi biết là bệ hạ chúng ta có thực lực này.

Tân Tây hời hợt bổ sung một câu.

Mễ Á lạnh nhạt nói:

- Nếu như chuyện nghiên cứu Hư Quỷ bị truyền ra ngoài, ngươi đoán những vương quốc bị thương vong thảm trọng có buông tha cho các ngươi hay không?

Thái Niết Nhĩ nghe được lời này, nhếch miệng cười nói:

- Vậy thì thế nào chứ, nếu như đám lão bất tử kia biết được, sợ rằng sẽ rất kích động, ta không tin bọn hắn không muốn trở nên trường sinh!

Mễ Á nhăn mi lại, không thể không thừa nhận lời nói của Thái Niết Nhĩ rất hiện thực, người càng đến gần tử vong thì lại càng muốn tiếp tục sống.

Mục Lương lạnh lùng nói:

- Truy cầu trường sinh không sai, nhưng nếu có ai đánh chủ ý lên trên người Hư Quỷ, vậy thì tuyệt đối không được.

- Chỉ một mình không thể ngăn cản được đâu, dù có phá hủy viện nghiên cứu Trường Sinh thì nhất định còn sẽ có thế lực khác làm như vậy.

Thái Niết Nhĩ nhếch miệng cười nói.

Mục Lương đạm mạc lên tiếng:

- Vậy thì hy vọng những thế lực này có thực lực lớn mạnh hơn vương quốc Huyền Vũ.

Thái Niết Nhĩ còn muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện mình không thể phát ra âm thanh, không gian quanh thân ngưng đọng lại, hạn chế hành động của lão ta.

- Cộp cộp cộp ~~~

Mục Lương cất bước đi lên trước, giơ tay lên chạm vào trán của Thái Niết Nhĩ, rót Linh Hồn Độc Tố vào cơ thể của đối phương.

- A a a a~~~

Thái Niết Nhĩ hoảng sợ trừng lớn hai mắt, cơn đau nhức từ sâu trong linh hồn khiến lão ta run rẩy, nhưng cơ thể lại không cách nào nhúc nhích được.

Lão ta có thể rõ ràng cảm nhận được linh hồn đang bị xé nứt, Linh Hồn Độc Tố khuếch tán tới mỗi một góc trong linh hồn, phá hủy toàn bộ sinh cơ, ý thức của lão ta bởi vì đau nhức mà trở nên hoảng hốt.

Linh hồn bị xé rách làm cho cơ thể của Thái Niết Nhĩ ngừng run rẩy, đồng thời một thân sinh mệnh cấp tốc xói mòn, khí tức tử vong tràn ngập cả người.

Chỉ trong một phút ngắn ngủi, linh hồn của Thái Niết Nhĩ hoàn toàn bị nghiền nát, chỉ còn lại có một cái xác không hồn.

- Phanh ~~~

Mục Lương thả tay xuống, cơ thể Thái Niết Nhĩ lập tức ngã xuống đất.

Hai mắt của lão ta vẫn còn giữ vẻ tức giận, biểu cảm trên mặt tràn đầy sợ hãi, giống như đã trải qua biến cố cực lớn.

Đôi mắt của Nhị vương tử co rút lại, cơ thể run rẩy kịch liệt bởi vì hoảng sợ, hắn biết cha mình đã chết.

Tiểu Hương giơ tay lên che miệng lại, nuốt tiếng thốt kinh ngạc trở vào trong, cô hoàn toàn không ngờ tới quốc vương bạo ngược thất thường lại chết một cách đơn giản như vậy.

Tân Tây líu lưỡi, lắc đầu bình luận:

- Chậc chậc, miệng lưỡi thật lợi hại, không ngờ ngay cả năng lực phản kháng cũng không có.

Khóe miệng của Mễ Á co giật, lão bà rất biết cách giết người tru tâm.

Mục Lương nhàn nhạt nhìn về phía nhị vương tử, lạnh giọng hỏi:

- Ngươi biết được bao nhiêu về việc viện nghiên cứu Trường Sinh dùng Hư Quỷ làm nghiên cứu?

- Ta….

Giọng nói của Nhị vương tử run rẩy, lập tức phục hồi tinh thần lại từ nỗi khiếp sợ khi biết cha qua đời.

Lão ta và Thái Niết Nhĩ chẳng có bao nhiêu tình cha con, dù sao quốc vương có rất nhiều con cái, số lượng đã vượt qua hai mươi người.

- Ngươi cũng muốn chết à?

Mục Lương đạm mạc hỏi.

Nhị vương tử vô thức lắc đầu, vội vàng trả lời:

- Ta căn bản không biết của viện nghiên cứu Trường Sinh là gì cả!

Mục Lương thu hồi ánh mắt, biết Nhị vương tử không có nói dối, chuyện về viện nghiên cứu Trường Sinh chỉ có một ít người liên quan biết được.

- Mễ Á, dẫn đường đi.

Anh lạnh nhạt lên tiếng.

- Vâng, mời bệ hạ đi theo ta.

Mễ Á nghe vậy đi tới thông đạo dẫn tới chủ điện, thư phòng của Thái Niết Nhĩ ở nơi đó.

Trước khi rời đi, Mục Lương căn dặn một câu:

- Tân Tây, triệu tập người của vương thất đến đây, chờ ta trở lại rồi sẽ tiến hành bước sắp xếp kế tiếp.

- Ta biết rồi.

Tân Tây lên tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Nhị vương tử đang thất hồn lạc phách.

Đáy mắt của bà hiện lên tia chán ghét, nói:

- Nhị vương tử, ngươi có nghe thấy lời của bệ hạ chúng ta không?

Nhị vương tử nuốt nước miếng một cái, khàn giọng nói:

- Ta sẽ phối hợp.

- Rất tốt, mang ta đi tìm những người khác.

Tân Tây hài lòng gật đầu, gõ ba tong xuống mặt đất một cái.

Nhị vương tử vội vã đứng lên, mang theo lão bà đi tìm đám người trong vương thất.

Bên kia, dưới sự dẫn đường của cô gái tai mèo, Mục Lương đã đến được thư phòng ở sâu bên trong Chủ Điện, các hầu gái căn bản không dám ngăn trở, thậm chí sau khi nhìn thấy gương mặt của Mục Lương thì đều ngoan ngoãn tránh đường.

- Ở nơi này.

Mễ Á đẩy cửa thư phòng, đi tới giá sách trong góc rồi chạm vào cơ quan ẩn, lộ ra lối đi vào lòng đất phía sau giá sách.

Mục Lương nhíu mày, chỉ mới đứng đây mà hắn đã có thể cảm nhận được hư khí rồi.

Bình Luận (0)
Comment