- Mục Lương, lão tổ cũng muốn tới định cư ở vương quốc Huyền Vũ.
Hi Bối Kỳ đột nhiên nói.
Ngày hôm qua, Hi Đức Vưu Kỳ tìm cô gái Ma Cà Rồng, tỏ vẻ muốn cho gia tộc Dạ Nguyệt dời vào vương quốc Huyền Vũ, bảo cô đến năn nỉ Mục Lương.
- Hi Đức Vưu Kỳ à, chỉ cần lão ta không sinh sự, đi theo quy trình làm thẻ căn cước thì tự nhiên là có thể định cư thôi.
Mục Lương ôn hòa đáp.
Hi Bối Kỳ nhỏ giọng nói:
- Mục Lương, lão tổ muốn cho toàn bộ gia tộc Dạ Nguyệt đều dời tới đây….!
Mục Lương hơi nhướng mày, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ:
- Vẫn là câu nói kia, vương quốc Huyền Vũ không cho phép có bất kỳ thế lực nào khác tồn tại.
Không chỉ riêng gia tộc Dạ Nguyệt, các gia tộc Ma Cà Rồng còn lại cũng giống vậy, ngay cả Hiệp Hội Ma Pháp Sư cũng thế, tất cả đều không thể đứng vững gót chân ở vương quốc Huyền Vũ.
Nếu gia tộc Dạ Nguyệt muốn định cư ở vương quốc Huyền Vũ, như vậy nhóm Ma Cà Rồng sẽ phải bị chia ra và sắp xếp đến các nơi khác nhau, đồng thời trong lúc đó phải tìm được công việc nuôi sống bản thân.
- Ta biết, nhưng ta đã giải thích rất nhiều lần rồi mà lão tổ vẫn không chịu tin.
Hi Bối Kỳ bĩu môi lẩm bẩm.
- Ngươi bảo lão ta tới tìm ta nói chuyện, xem lão ta có tin hay không?
Mục Lương bình thản nói.
Hi Bối Kỳ ủy khuất nói:
- Nếu lão dám đến thì ta đã không đứng ở chỗ này rồi, chỉ khiến ta khó xử mà thôi.
- Bây giờ, ngươi đã là người của vương quốc Huyền Vũ.
Mục Lương buồn cười nói.
- Ta nói lão tổ làm khó dễ ta, chưa nói ngươi làm khó dễ ta nha.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hi Bối Kỳ ửng đỏ.
- Ta nhớ trước đây đã nói việc này với lão tổ rồi mà, có phải trí nhớ của lão tổ nhà ngươi không được tốt không?
Mục Lương cau mày hỏi.
Sau khi kết thúc đại chiến với Hư Tộc, người của gia tộc Dạ Nguyệt đều ở lại vương quốc Huyền Vũ, lúc này bọn hắn còn đang ở khu an trí tạm thời.
Bởi vì thân phận đặc biệt, bọn hắn phải được tiến hàng bố trí giống nhau, trừ khi nguyện ý bị phân tán đến các nơi để ở lại, không thì sẽ phải trở về đại lục cũ.
Hi Bối Kỳ đảo mắt một vòng, đề nghị:
- Có thể là trí nhớ không tốt, Mục Lương, ngươi đánh lão tổ một trận đi, khiến lão ta từ bỏ ý niệm này.
- ....
Mục Lương trầm mặc một lúc, sau đó cảm thán nói:
- Hi Đức Vưu Kỳ không phí công yêu thương ngươi. Thật là tổ từ tôn hiếu.
Khuôn mặt của Hi Bối Kỳ càng đỏ hơn, tiếp tục nói:
- Thành Dạ Nguyệt đều biến thành tòa thành bỏ hoang, bây giờ lão tổ không muốn trở về đó.
Hiện tại, các thành lớn ở đại lục cũ đều biến thành tòa thành hoang, sau khi chiến tranh kết thúc, cư dân của thành Dạ Nguyệt cũng không muốn trở về đại lục cũ, lựa chọn phục tùng vương quốc Huyền Vũ và định cư ở đây.
Ở lại chỗ này, chỉ cần chịu khó công việc thì sẽ không cần lo nghĩ về chuyện ăn uống và ngủ nghỉ, đồng thời cuộc sống bên này tốt hơn gấp mười mấy lần so với lúc ở thành Dạ Nguyệt.
Điều quan trọng nhất là ở vương quốc Huyền Vũ rất an toàn, không cần lo lắng một ngày nào đó bị người của gia tộc Ma Cà Rồng bắt tới trở thành Huyết Thực, chuyện kia nghĩ thôi cũng đã cảm thấy đáng sợ rồi.
Ở vương quốc Huyền Vũ thì mọi người đều bình đẳng, Ma Cà Rồng và nhân loại bình thường có địa vị ngang bằng nhau, chỉ cần không phải đồ ngốc thì đều biết nên lựa chọn như thế nào.
- Vậy hắn có thể đi đại lục mới.
Mục Lương bình tĩnh nói.
Hi Bối Kỳ lẩm bẩm:
- Lão tổ nói bên kia quá nguy hiểm, Bất Hủ Chúng còn muốn bắt Ma Cà Rồng làm nghiên cứu, còn không bằng sống ở vương quốc Huyền Vũ đâu.
- Không bằng sống ở vương quốc Huyền Vũ?
Mục Lương buồn cười nói:
- Thế nào, nghe ý của ngươi giống như lựa chọn vương quốc Huyền Vũ là hành động bất đắc dĩ vậy.
- Không đúng, không đúng, ta nói sai rồi.
Hi Bối Kỳ cười gượng vài tiếng, cúi đầu không dám nhìn Mục Lương.
Anh ôn hòa nói:
- Có chuyện gì thì để Hi Đức Vưu Kỳ tới tìm ta, như vậy ngươi sẽ không cảm thấy khó xử.
- Ta sẽ chuyển lời đến lão tổ.
Hi Bối Kỳ gật đầu thật mạnh.
Hôm nay, cô vốn dĩ không tính tới tìm Mục Lương, nhưng bên khu vực an trí tạm thời đã bắt đầu đuổi người, chuẩn bị cho việc xây dựng thêm Chủ Thành.
Nếu Hi Đức Vưu Kỳ không quyết định nhanh chóng sẽ ở đâu, như vậy nhóm Ma Cà Rồng trong khu an trí tạm thời sẽ bị "cho lui hàng".
- Ừm, ngươi còn có chuyện gì khác sao?
Mục Lương gật đầu, cầm bút lên một lần nữa, chuẩn bị tiếp tục vẽ bản thiết kế thành Tát Luận.
Hi Bối Kỳ chớp chớp đôi mắt màu vàng óng, thanh thúy hỏi:
- Mục Lương, khi nào ngươi chuẩn bị kết hôn vậy?
Mục Lương chợt khựng lại, ôn hòa nói:
- Đừng quan tâm chuyện này, chờ làm xong việc mở rộng Chủ Thành thì lại nói tiếp.
- Vậy được rồi.
Hi Bối Kỳ bĩu môi, nhỏ giọng thầm thì vài câu.
- Ngươi đi làm việc đi.
Mục Lương phất tay, trong lòng dở khóc dở cười, tất cả mọi người đều rất lo lắng hôn sự của anh.
Hi Bối Kỳ hữu khí vô lực lên tiếng:
- Ta biết rồi.
- Nếu như quá mệt mỏi thì ngươi có thể nghỉ ngơi một chút.
Mục Lương nói với giọng điệu ôn hòa.
- Ừ ừ, ta biết rồi.
Hi Bối Kỳ đáp lại, ủ rũ cúi đầu xoay người rời đi thư phòng.
- Cọt kẹt ~~~
Mục Lương nhìn cửa thư phòng đóng lại, như suy nghĩ gì đó rồi lắc đầu.
……….
- Cộp cộp cộp ~~~
Hi Bối Kỳ cưỡi xe đạp đi ra khu vực Trung Ương dưới ánh mắt chăm chú của các hộ vệ canh gác, đạp về phía khu an trí tạm thời, cô muốn tìm Hi Đức Vưu Kỳ để chuyển lời cho Mục Lương.
- Kẽo kẹt kẽo kẹt ~~~
Ngày hôm nay Hi Bối Kỳ được nghỉ ngơi, không cần đi căn cứ Không Quân, vì vậy mới có thời gian nhàn nhã cưỡi xe đạp.
Khi cô tiến vào khu an trí tạm thời thì đã qua mười lăm phút sau.
Lúc này, khu an trí tạm thời đã an tĩnh rất nhiều, không còn bao nhiêu người ở lại nơi đây.
- Cọt kẹt ~~~
Xe đạp của Hi Bối Kỳ chạy băng băng về phía toà nhà lầu của gia tộc Dạ Nguyệt.
- Tiểu công túa đã trở về rồi.
Chiến sĩ Ma Cà Rồng canh giữ ở trước cửa hô một tiếng.
- Lão tổ ở đâu?
Hi Bối Kỳ thuận miệng hỏi.
Chiến sĩ Ma Cà Rồng cung kính trả lời:
- Lão tổ đang ở bên trong.
- Ta biết rồi.
Hi Bối Kỳ phất tay, nhẹ nhàng bước vào nhà lầu, đi về phía phòng của Hi Đức Vưu Kỳ.
- Hi Bối Kỳ, sao ngươi lại tới đây?
Giọng nam đầy kinh ngạc vang lên, Áo Lợi Tư bước ra khỏi phòng, đứng đối mặt với cô gái Ma Cà Rồng.
Đôi mắt của Hi Bối Kỳ trợn trắng, tức giận nói:
- Làm sao vậy, ta không thể tới à?
Khóe mắt của Áo Lợi Tư giật một cái, vừa định lên tiếng thì phía sau truyền ra giọng nói của cha.
- Hi Bối Kỳ tới rồi đấy à, mau vào đi.
Trong phòng truyền ra giọng nói của Áo Lợi Ba.
- Vâng.
Hi Bối Kỳ lên tiếng, hất cằm với Áo Lợi Tư, lắc eo nhỏ đi vào phòng.