Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 446 - Chương 3092 - Linh Nhi Tỉnh

Chương 3092 - Linh Nhi Tỉnh
Chương 3092 - Linh Nhi Tỉnh

- Bệ hạ vạn an.

Mọi người giơ tay nghiêm chào.

- Ừm, huấn luyện có khổ cực lắm không?

Mục Lương bình thản hỏi.

- Không khổ cực!

Những người mới đồng thanh hô to.

Ly Nguyệt hơi nhướng mày, bình tĩnh nói:

- Nếu không khổ cực, vậy hôm nay huấn luyện tăng lên gấp bội.

- ....

Một đám người mới nghẹn lời, sắc mặt khó coi giống như ăn phải ruồi bọ.

- Đừng dọa bọn họ.

Mục Lương cười một tiếng.

Nhóm người mới lập tức mừng rỡ không thôi, nét căng thẳng trên mặt cũng thả lỏng chút.

Ly Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Ta không doạ bọn hắn, vốn dĩ huấn luyện hôm nay không nhiều, tăng gấp đôi cũng sẽ không mệt chết.

- Ừm, vậy ngươi sắp xếp là tốt rồi.

Mục Lương ôn hòa đáp.

Ly Nguyệt gật đầu một cái:

- Ta biết rồi.

Các Bộ Đội Đặc Chủng U Linh lâu năm đứng quan sát nhóm người mới ở xa xa, ai nấy đều nỗ lực nhịn cười, thoạt nhìn có chút hả hê.

- Ngươi cũng đừng quên sắp xếp nhiệm vụ huấn luyện cho nhóm lão đội viên, ta xem bọn hắn khá là nhàn rỗi.

Mục Lương nhắc nhở một câu.

- Được.

Ly Nguyệt nghe vậy nhìn về phía xa xa, ánh mắt lập tức trở nên u ám.

……..

- Đông đông đông ~~~

Tiếng chuông du dương vang lên, Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ toả ra hàng chục ngàn tia sáng, làm cho vương quốc Huyền Vũ tiến vào một ngày mới.

Bên trong cung điện, các tiểu hầu gái đang chuẩn bị bữa sáng, hương thơm của thức ăn ngon lan tỏa khắp cả sảnh chính cung điện.

- Thơm quá đi, sáng hôm nay ăn món gì vậy?

Mễ Nặc chắp tay sau lưng đi tới nhà bếp.

- Tiểu thư Mễ Nặc, bữa sáng ngày hôm nay là bánh rán trái cây ạ.

Giọng của Ba Phù truyền ra từ trong phòng bếp.

Đôi mắt xanh lam của Mễ Nặc chớp chớp, kinh ngạc hỏi:

- A, bánh rán trái cây? Nó là món ăn mới sao?

- Đúng vậy, hôm qua bệ hạ nói muốn ăn bánh rán trái cây, vì vậy sáng nay chúng ta làm món này.

Ba Phù giải thích.

Trong thực đơn của Mục Lương đã viết cặn kẽ phương pháp chế biến món bánh rán trái cây, các tiểu hầu gái chỉ mất một buổi tối là đã học xong rồi.

Dạo gần đây Mễ Nặc có chút vội vàng, việc nấu ăn một ngày ba bữa ở cung điện đều giao cho các tiểu hầu gái phụ trách, cô rất ít tự mình xuống bếp.

- Ngoại trừ bánh rán trái cây thì còn có bánh hấp, món này cũng ăn rất ngon.

Tiểu Tử thanh thúy nói.

Tai thỏ trên đỉnh đầu của Mễ Nặc dựng thẳng lên, mong đợi nói:

- Bánh hấp à, nghe có vẻ cũng rất ngon.

- Đúng là nó rất ngon.

Tiểu Tử mỉm cười đáp.

Các tiểu hầu gái đang học chế biến món ăn mới, mỗi lần học tập xong đều sẽ thưởng thức thành phẩm của mình, tự nhiên là các cô biết món ăn có ngon hay không.

- Ta rất chờ mong.

Mễ Nặc mỉm cười ngây thơ, nhìn về phía Thiên Điện, hỏi:

- Mục Lương còn chưa thức dậy sao?

Tiểu Mật thanh thúy nói:

- Bệ hạ thức dậy rồi ạ, đã đi ra ngoài lúc sáng sớm.

- Ngài ấy đi đâu vậy?

Mễ Nặc tò mò hỏi.

Tiểu Mật giải thích:

- Đi tới hậu hoa viên, hình như đi thăm tiểu thư Linh Nhi.

- A, Linh Nhi tỉnh rồi sao?

Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc sáng ngời.

Tiểu Mật lắc đầu, thanh thúy đáp:

- Ta không biết, bệ hạ chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi.

Động tác trên tay cô không ngừng, tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu chế biến nấu món bánh rán trái cây.

- Ta đi tới đó xem một chút.

Tai thỏ của Mễ Nặc lung lay hai cái, xoay người chạy về phía hậu hoa viên.

Bên dưới Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ, Mục Lương ngẩng đầu nhìn chăm chú vào thân cây, cảm thụ Tinh Linh Sinh Mệnh ở trong đó, anh có thể cảm nhận được cô bé ấy gần thức tỉnh.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân truyền đến, Mục Lương quay đầu nhìn lại, cô gái tai thỏ đeo túi xách nhỏ đi tới.

- Hôm nay thức dậy sớm như vậy à?

Mục Lương mỉm cười, ôn hòa hỏi.

Mễ Nặc lắc đầu, ngây thơ đáp:

- Không còn sớm nha, bây giờ đã là bảy giờ rồi.

Cô đi tới bên cạnh anh, dịu dàng hỏi:

- Linh Nhi đã thức tỉnh rồi à?

Sau khi kết thúc chiến tranh với Hư Tộc, bởi vì Tinh Linh Sinh Mệnh tiêu hao bổn nguyên Sinh Mệnh quá lớn nên rơi vào ngủ say, đến nay đã hơn hai mươi ngày.

- Đúng vậy, con bé đã tỉnh rồi.

Mục Lương giơ tay chạm vào thân cây Trà Thụ Sinh Mệnh rồi rót nguyên tố Sinh Mệnh nồng nặc vào bên trong.

- Ông ~~~

Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ toả ra ánh sáng màu xanh biếc, trông giống như một khỏa ngọc lục bảo khổng lồ, đồng thời rung động lăn tăn khuếch tán ra từ vị trí giữa thân cây, trong thời gian cực ngắn đã bao trùm toàn bộ lưng rùa.

Khí tức sinh mệnh nồng nặc bao phủ toàn bộ vương quốc Huyền Vũ, cây xanh trong ruộng nhanh chóng sinh trưởng, chỉ mới mười mấy phút, cây nông nghiệp đã từ hạt giống đến trưởng thành.

Vào thời gian đó, từng ngọn núi lớn trụi lủi bắt đầu sinh trưởng ra cây xanh, chưa đầy một giờ đồng hồ, màu xanh lục nhanh chóng bao trùm phần lớn ngọn núi.

Ngoại trừ bên ngoài Vệ Thành Số Mười Hai, nơi đó là thế giới băng tuyết, rất ít lục thực có thể sống sót ở nơi đó.

Dân chúng trong vương quốc đều trợn to hai mắt nhìn chăm chú vào ngọn núi lớn xa xa bị màu xanh biếc bao trùm.

Không ít người đều quỳ xuống bái lạy, lên tiếng thán phục:

- Thần tích!

- Cái gì mà thần tích chứ, đây nhất định là bút tích của quốc vương bệ hạ, bệ hạ vạn an!

Có người phản bác, trong mắt lộ ra sự cuồng nhiệt.

- Bệ hạ vạn an ~~~

Càng ngày càng có nhiều người quỳ lạy hành lễ.

Bên dưới Trà Thụ Sinh Mệnh, Mục Lương hơi nhướng mày, anh có thể cảm nhận được thực lực của Tinh Linh Sinh Mệnh đã tăng trưởng rất nhiều, tuy là không có đột phá tới cấp 13 nhưng cũng đã gần với nửa bước Đế cấp

- Ông ~~~

Trước mặt Mục Lương xuất hiện một mảnh màu xanh biếc, Tinh Linh Sinh Mệnh bước ra khỏi thân cây.

- Cha!

Đôi mắt như ngọc lục bảo của Linh Nhi sáng lên, nhào tới ôm chầm lấy Mục Lương.

Anh bật cười một tiếng, trong giọng nói hiện ra ý cười:

- Hơn nửa tháng không thấy, ngươi đã cao lên rất nhiều.

- Hì hì, hiện tại ta cao một mét bảy mươi bảy rồi đấy.

Giọng nói của Linh Nhi mang theo tia làm nũng, cằm tựa ở trên vai của Mục Lương, nhìn cô gái tai thỏ đứng sau lưng hắn.

- Linh Nhi, đã lâu không gặp nha ~

Hai mắt của Mễ Nặc sáng ngời, trong giọng nói tràn đầy sự bất ngờ lẫn vui mừng.

Linh Nhi cười tươi như hoa nói:

- Đã lâu không gặp, ta muốn ăn bánh bao do ngươi làm.

- Ừ ừ, tối nay ta về sớm một chút làm bánh bao cho ngươi ăn.

Mễ Nặc ngây thơ nói.

Hôm nay, cô phải đi đến Trường Học, buổi chiều còn ghé đội nhạc, đến buổi tối mới có thể trở về.

- Vâng.

Linh Nhi nhoẻn miệng cười.

Mục Lương đặt Linh Nhi xuống đất, quan sát dáng dấp của cô từ đầu đến chân, phát hiện cánh của cô đã biến mất.

- Linh Nhi, cánh của ngươi đâu rồi?

Mễ Nặc nghi ngờ hỏi.

- Cánh à, ta tiến hóa nên biến mất rồi.

Linh Nhi nói xong thì nhún vai một cái, dù không có cánh thì cũng không ảnh hưởng gì đến việc phi hành, ngược lại tốc độ phi hành của cô sẽ càng nhanh hơn.

Bình Luận (0)
Comment