Mễ Nặc chậm rãi gật đầu, thở phào nói:
- Thì ra là như vậy, mà dường như vóc người của ngươi cũng tốt hơn trước đây.
- Hì hì ~~~
Linh Nhi mỉm cười, ưỡn ngực về phía hai người, bày ra dáng người ngạo nhân.
- ...
Mục Lương giơ tay lên xoa đầu Tinh Linh Sinh Mệnh.
- Cha, ngươi không thích dáng dấp của ta như thế này sao?
Đôi mắt đẹp của Linh Nhi chớp chớp.
Khóe miệng của Mục Lương co giật, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Dù dáng dấp của Linh Nhi là gì thì ta đều thích.
Mễ Nặc liếc nhìn Mục Lương, vạch trần:
- Không phải nam nhân đều thích cỡ lớn sao?
- ...Ngươi học mấy thứ này từ đâu thế?
Mục Lương nhẹ nhàng búng trán cô gái tai thỏ.
- Ngải Lỵ Na nói nha.
Mễ Nặc thanh thúy đáp.
- Lại là cô ấy.
Khóe miệng của Mục Lương co giật, dạo gần đây cô gái tóc hồng đam mê với việc tuyên dương các loại lý niệm yêu đương của bản thân đến người xung quanh.
Mễ Nặc hồn nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ không đúng sao?
- Cà rốt hay rau xanh đều có ưu điểm của từng món, ngươi đừng nghe Ngải Lỵ Na nói lung tung.
Mục Lương nghiêm túc nói.
Mễ Nặc lẩm bẩm:
- Nhưng ta cảm thấy cô ấy nói đúng nha.
- Được rồi, trở về thôi.
Mục Lương chắp tay sau lưng xoay người rời đi.
Linh Nhi và cô gái tai thỏ liếc nhìn nhau, sau đó nhún vai đi theo.
Ba người trở lại chính sảnh cung điện, các tiểu hầu gái đã chuẩn bị bữa sáng xong, hương thơm của bánh rán trái cây rất mê người.
Nguyệt Thấm Lan đi ra Thiên Điện, liếc nhìn một cái đã thấy được Tinh Linh Sinh Mệnh, lập tức vừa kinh ngạc vừa vui mừng lên tiếng:
- A, Linh Nhi tỉnh rồi à!
- Chị Thấm Lan.
Linh Nhi ngoan ngoãn hô một câu.
Nguyệt Thấm Lan quan sát Tinh Linh Sinh Mệnh, không khỏi khen ngợi:
- Nửa tháng không gặp, dáng dấp của Linh Nhi trở nên tốt hơn rồi.
Mấy người Ly Nguyệt cũng vây lên trước, quan tâm hỏi han tình huống của Linh Nhi.
Mục Lương hơi nhướng mày, anh bị các cô gái làm ngơ, không thể làm gì khác hơn là đi thư phòng rửa mặt, chuẩn bị thưởng thức bữa sáng hôm nay.
Sau khi đám người Ngôn Băng trở về, cung điện trở nên náo nhiệt hơn.
………
Cung điện, khu vực Trung Ương.
Sau khi bữa sáng kết thúc, mọi người tản ra đi làm việc, Ly Nguyệt và Mục Lương ở lại, chuẩn bị ghé qua Xưởng Chế Tạo Linh Khí ở tầng bảy Trung Ương.
- Cộp cộp cộp ~~~
Mục Lương và Ly Nguyệt rời khỏi cung điện, đi thang cuốn để xuống tầng bảy khu vực Trung Ương.
- Bệ hạ vạn an.
Hộ vệ Trung Ương canh giữ bên ngoài Xưởng Chế Tạo Linh Khí cung kính hành lễ.
- Ừm.
Mục Lương nhẹ gật đầu, cất bước đi vào Xưởng Chế Tạo Linh Khí, đi tới phòng làm việc của Phong Vũ và Chí Hải.
Bên trong phòng làm việc, Chí Hải và Phong Vũ đang thảo luận kịch liệt một vấn đề nào đó, bàn gỗ bị vỗ phát ra tiếng động lớn.
- Bang ~~~
Chí Hải tức giận vỗ mặt bàn nói:
- Ý tưởng này của ngươi không đúng, ta cảm thấy tay chân giả vẫn nên làm cho ngón tay động đậy, như vậy mới có thể làm cho người tàn tật khôi phục sinh hoạt như bình thường, thậm chí có thể cầm vũ khí đi ra chiến trường lần nữa.
Mặt của Phong Vũ đỏ lên, tức giận, nói:
- Người đã bị tàn tật thì cần gì lên chiến trường nữa chứ!? Trước tiên cần phải đảm bảo sinh hoạt hàng ngày như bình thường mới là quan trọng nhất!
Chí Hải tiếp tục gầm thét:
- Vậy làm cho ngón tay của tay giả trở nên linh hoạt hơn, chẳng phải sinh hoạt hàng ngày sẽ dễ dàng hơn sao, suy nghĩ của ngươi chẳng khác gì ta cả.
Hiện tại, tay chân giả mà Bệnh Viện Đa Khoa đang sử dụng chỉ có thể khiến người ta đi lại bình thường hoặc cử động đơn giản một chút, mặc dù ngón tay có thể di chuyển nhưng động tác không được linh hoạt.
- Không được, phương án của ngươi quá phức tạp, nếu muốn sản xuất hàng loạt thì việc đầu nhập sẽ rất lớn, dân chúng căn bản dùng không nổi.
Phong Vũ lắc đầu, nói không chút để ý với Chí Hải:
- Chuyện đó không liên quan hệ tới ta, ta chỉ phụ trách làm nghiên cứu, còn thành phẩm sản xuất như thế nào là chuyện của người khác.
- Huống chi căn cứ theo phương án của ta, tay chân giả chế ra không nhất định là cho dân chúng bình thường sử dụng, những binh sĩ thương tàn kia sẽ càng cần hơn.
Lão tiếp tục nói với vẻ mặt không thay đổi.
Rất nhiều binh sĩ muốn đứng lên chiến trường một lần nữa, nhưng tay chân giả không cho phép bọn hắn tiến hành huấn luyện với cường độ cao, ngay cả nắm chặt vũ khí cũng là một vấn đề.
Phong Vũ cau mày, lời nói của Chí Hải không có vấn đề gì cả, thật ra chế tạo tay chân giả có thể làm cho các đốt ngón tay trở nên linh hoạt hơn không khó.
Khi bọn hắn thực nghiệm trên cơ thể người, bộ kiện linh khí như vậy có rất nhiều, chỉ cần chia tách kỹ thuật ra là có thể chế tác thành tay chân giả từng bộ phận.
Ngoài cửa, Mục Lương nghe xong cất bước mà vào.
- Đã bảo là đừng tới quấy rầy rồi mà!
Chí Hải nghe được tiếng bước chân, vừa định phát hỏa, quay đầu lại đối mặt với đôi mắt thâm thuý của Mục Lương, sắc mặt của hắn cứng đờ, miệng nặn ra một nụ cười cứng đờ:
- Bệ hạ.
- Bệ hạ vạn an.
Phong Vũ vội vàng hành lễ.
- Ừm, các ngươi đang thảo luận gì vậy?
Mục Lương chắp tay sau lưng hỏi.
Chí Hải nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Bệ hạ, chúng ta suy nghĩ ra hai phương án!
Phong Vũ nói tiếp:
- Phương án một là sản xuất ra tay chân giả sẽ có giá rất cao, nhưng có thể giúp người ta khôi phục sinh hoạt bình thường, thậm chí có thể cầm vũ khí lên chiến đấu một lần nữa.
Chí Hải nói bổ sung:
- Phương án hai thì có thể khiến người ta thoạt nhìn giống như người bình thường, nhưng trình độ linh hoạt của chi giả rất có hạn, không hoàn thành được một ít kỹ thuật sống, nhưng sinh hoạt tự gánh vác là không có vấn đề gì.
- Ta hiểu được.
Mục Lương gật đầu một cái.
Anh nhìn về phía hai người, bình tĩnh nói:
- Đề nghị của ta là sản xuất cả hai loại tay chân giả, tay chân giả phương án một thuộc về quân dụng, tay chân giả phương án hai thuộc về dân dụng.
Chí Hải do dự một chút, nhắc nhở:
- Bệ hạ, sản xuất tay chân giả phương án một sẽ có giá rất cao.
Mục Lương khẽ hất hàm, lạnh nhạt hỏi:
- Ngươi cảm thấy vương quốc Huyền Vũ thiếu tiền sao?
- .... Không thiếu.
Khóe miệng của Chí Hải co giật.
- Không, rất thiếu, nhưng tiền sản xuất vật liệu quân nhu thì vẫn phải có.
Mục Lương bình thản nói.
Đúng là anh rất thiếu tinh thạch ma thú, bằng không thì đã sớm tiến hóa Trà Thụ Sinh Mệnh đến cấp 13.
Sau khi Trà Thụ Sinh Mệnh tiến hóa tới cấp 13 thì vẫn còn động vật thuần dưỡng và cây xanh thuần dưỡng khác chờ tới lượt tiến hóa, có thể nói điểm tiến hóa là một cái động không đáy.
Chí Hải và Phong Vũ liếc nhau, gật đầu tỏ ý đã biết.
- Tay chân giả dân dụng thì dùng vật liệu nhẹ nhàng, tay chân giả quân dụng cần vật liệu bền bỉ và kiên cố hơn.
Mục Lương dặn dò.
- Vâng, ta hiểu rồi.
Chí Hải đáp với vẻ mặt nghiêm túc.