Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 449 - Chương 3095 - Dáng Vẻ Lén Lén Lút Lút Cực Kỳ Giống Ăn Trộm.

Chương 3095 - Dáng Vẻ Lén Lén Lút Lút Cực Kỳ Giống Ăn Trộm.
Chương 3095 - Dáng Vẻ Lén Lén Lút Lút Cực Kỳ Giống Ăn Trộm.

Nhưng Lan Đế và Hổ Tây không ngờ lại có người nhập hàng từ vương quốc Huyền Vũ rồi mở tiệm ăn, hiển nhiên điều này có thể kiếm nhiều tiền hơn.

- Buôn bán trong tiệm chúng ta rất tốt.

Nhân viên phục vụ liếc nhìn xung quanh, khách đã ngồi đầy.

Mỹ thực ở Vương quốc Huyền Vũ vang danh xa gần, mà thành Phong Diễn lại không có mỹ thực nổi bật, tự nhiên là dân chúng sẽ lựa chọn nơi đây.

Lan Đế và Hổ Tây liếc nhìn nhau, trong lòng thầm khen ông chủ của tiệm này là một nhân tài.

- Ba vị muốn ăn món gì ạ?

Nhân viên này kiên nhẫn dò hỏi.

- Ta muốn mì ăn liền vị hương đậu.

Hổ Tây thanh thúy nói.

Đây là sản phẩm mới của vương quốc Huyền Vũ, cô chấp hành nhiệm vụ đi ra ngoài đến bây giờ còn không có ăn qua.

Lan Đế suy nghĩ một chút nói:

- Ta muốn mì ăn liền cà chua.

Cơ Tử chớp mắt, cười nói:

- Vậy ta muốn mì ăn liền vị chua cay.

- Được rồi, ba vị chờ một chút.

Nhân viên này thu hồi thực đơn, xoay người bước nhanh về phía bếp.

- Thú vị đấy, tiệm ăn này rất biết cách kiếm tiền.

Lan Đế khen ngợi.

Hổ Tây nhẹ giọng hỏi:

- Chúng ta có nên nói việc này cho Hồ Tiên biết không?

Xem như là đưa tặng một tình báo về sức hút của mì ăn liền, cũng có thể coi như là thủ đoạn đẩy mạnh tiêu thụ.

- Ừm, đợi buổi tối nghỉ ngơi rồi lại nói.

Lan Đế gật đầu nói.

Không bao lâu, nhân viên này bưng tới ba bát mì ăn liền, mùi thơm nức mũi khiến người ta phải nuốt nước miếng.

- Mời ba vị thưởng thức.

Nhân viên bỏ lại một câu rồi đi tiếp đãi các vị khách còn lại.

Lan Đế nhìn mì ăn liền trong chén, không nhịn được nói:

- Chỉ có một vắt, không đủ để ta ăn no.

- Cái này đơn giản thôi, chúng ta thả thêm một vắt vào là tốt rồi.

Hổ Tây nói xong, lấy ra một bao mì ăn liền từ bên trong ma cụ không gian chứa đựng.

Cô bỏ vắt mì vào trong bát, không cho bao gia vị bởi vì khẩu vị không giống nhau.

Đôi mắt của Lan Đế và Cơ Tử sáng lên, thấy thế cũng làm theo, dáng vẻ lén lén lút lút cực kỳ giống làm ăn trộm.

Nước trong bát còn rất nóng, đủ để làm mềm vắt mì vừa mới bỏ vào.

Năm phút trôi qua, ba cô gái không hẹn mà cùng cầm đũa lên bắt đầu thưởng thức mì ăn liền.

- Ô ô, ăn quá ngon ~~~

Đôi mắt đẹp của Cơ Tử híp lại, vị chua cay làm cho cô càng muốn ăn hơn.

- Phù phù ~~~

Hổ Tây hộc lưỡi, mồ hôi đầm đìa nói:

- Cay quá, nhưng ăn rất ngon, vị đậm đà hơn so với vị truyền thống nhiều.

- Xì xụp ~~~

Ba người vùi đầu hút mì, cuối cùng ngay cả một giọt nước canh cũng không sót lại.

Lan Đế giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, thỏa mãn nói:

- Ăn ngon thật, có điều hơi đắt, khi nào trở về vương quốc Huyền Vũ ta nhất định phải ăn cho đã ghiền mới được.

- Ừ đúng rồi, nơi đây tăng giá quá nhiều, đắt gấp ba lần!

Hổ Tây lắc đầu nói.

Tiền cơm vừa rồi là cô trả, sau này trở về nhất định phải tìm Ly Nguyệt đòi phí công tác.

Khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, các vấn đề như ăn uống, đi lại, ngủ nghỉ đều tính vào phí công tác, Hổ Tây là người của Bộ Đội Đặc Chủng U Linh nên Ly Nguyệt là người phụ trách chi trả.

Bình thường chỉ cần không phải tiêu phí quá mức thì cô gái tóc trắng đều sẽ phê chuẩn chi trả, sau đó đưa tới Cục Quản Lý xét duyệt, cuối cùng đi Ngân Hàng nhận lãnh.

- Đi thôi, nên đến vương cung rồi.

Lan Đế đứng lên nói.

Ba người rời nhà ăn, nhìn nắng gắt trên đường đi, thậm chí có hơi nóng bốc lên từ mặt đất.

- Quá nóng rồi.

Hổ Tây thè lưỡi nói.

Lan Đế đảo mắt một vòng, quay đầu nói:

- Hổ Tây, ngươi dẫn chúng ta đến vương cung đi.

Hổ Tây trợn trắng mắt với cô gái tóc nâu, tức giận nói:

- Hiện tại ta không nhìn thấy vương cung, làm sao dùng Nhảy Vọt Ám Ảnh đi qua chứ?

- Ồ, vậy chúng ta phơi nắng đi qua thôi.

Lan Đế bĩu môi, cất bước đi tới trước, chịu đựng ánh mặt trời gay gắt tiếp tục đi về phía cuối con đường.

Hổ Tây giơ tay lên che mắt, một đường liên tục trốn ở dưới bóng râm mà đi tới.

Cơ Tử có thể chịu được vất vả, chỉ là màu da đã đen hơn trước một chút, nhưng cô cũng không thèm để ý, có thể sống sót đã rất tốt rồi.

Khu vực trung tâm ở Thành Phong Diễn.

Bên ngoài vương cung Chận Vũ, ba người Hổ Tây đang đứng nghỉ chân, nhìn chăm chú vào cửa cung cao lớn.

Lan Đế nhíu mày nói:

- Đây chính là vương cung à, thoạt nhìn có vẻ rất lớn.

- Có lớn đến đâu thì cũng không bằng Khu Vực Trung Ương, hơn nữa không khí nơi này rất khó ngửi.

Hổ Tây bĩu môi nói.

- Khu Vực Trung Ương thật sự tốt như vậy sao?

Cơ Tử không khỏi tò mò hỏi.

Cô đã nghe qua rất nhiều chuyện về Chủ Thành khu Trung Ương từ hai người, mỗi vương quốc đều bị so sánh khác nhau như trời với đất với Trung Ương.

- Đương nhiên rồi, chờ đến khi ngươi đến Trung Ương thì sẽ biết ta nói không sai.

Hổ Tây nói một cách đầy tự tin.

Cơ Tử nhỏ giọng nói:

- Nhưng ta không có cơ hội đi vào khu Trung Ương nha.

Hổ Tây thanh thúy nói:

- Không đâu, ta có thể dẫn ngươi đi gặp đại nhân Hồ Tiên, nếu không có vấn đề gì thì sau này ngươi sẽ được làm việc ở khu Trung Ương.

Trải qua mười mấy ngày ở chung với nhau, quan hệ giữa ba người đã tốt hơn rất nhiều.

- Thật vậy chăng?

Đôi mắt đẹp của Cơ Tử lập tức sáng ngời.

- Đương nhiên rồi, khu Trung Ương vẫn còn vị trí trống.

Hổ Tây gật đầu, đáp với giọng điệu bình tĩnh.

Cơ Tử lại nghĩ tới điều gì đó, mất mác nói:

- Nhưng ta chẳng biết làm gì cả, có thể được nhận việc ở Trung Ương không?

Hổ Tây xua tay nói:

- Chỉ cần ngươi có tay có chân thì sẽ có công việc thích hợp để ngươi đi làm, không cần phải lo lắng.

- Hổ Tây tỷ, ngươi thật tốt.

Cơ Tử nói xong muốn tiến lên ôm đối phương.

- Đừng tới gần ta, quá nóng.

Hổ Tây vội vàng lùi lại một bước.

Cơ Tử bĩu môi, tủi thân nhìn cô gái tóc màu quýt, giống như bà vợ bị vắng vẻ.

- Khụ khụ, các ngươi đừng làm rộn, chúng ta vào trong trước đi.

Lan Đế ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở.

- Đúng vậy, vào trong trước đi.

Sắc mặt của Hổ Tây lập tức trở nên nghiêm túc.

Ba người đi tới cửa chính vương cung, không ngoài dự liệu đã bị Kỵ Sĩ canh gác ngăn lại.

Hổ Tây đi lên trước, lấy ra một phần văn kiện rồi đưa lên:

- Chúng ta đến từ vương quốc Huyền Vũ, nhận mệnh bái kiến bệ hạ các ngươi, đây là thiếp bái phỏng.

Kỵ Sĩ cau mày tiếp nhận thiếp bái phỏng, nhìn từ đầu tới đuôi, con dấu màu đỏ ở cuối trang làm cho hắn tin hơn phân nửa.

- Làm phiền ba vị chờ ở đây, ta đi xin phép bệ hạ.

Kỵ Sĩ nghiêm túc nói.

- Tốt, đi nhanh về nhanh, ta phơi nắng sắp chết rồi.

Hổ Tây giơ tay lên che kín đỉnh đầu bị ánh nắng chiếu vào.

- Ba vị có thể tới mái hiên bên cạnh tránh một chút.

Một vị Kỵ Sĩ khác trầm giọng nói.

- Cám ơn.

Đôi mắt của Lan Đế sáng lên, lôi kéo Cơ Tử đứng dưới mái hiên.

Ba người lặng lẽ quan sát vị Kỵ Sĩ kia, đối phương cũng đang quan sát ba cô gái.

Bình Luận (0)
Comment