Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 450 - Chương 3096 - Đồng Ý Nhanh Chóng

Chương 3096 - Đồng Ý Nhanh Chóng
Chương 3096 - Đồng Ý Nhanh Chóng

- Thế nào, trên mặt của chúng ta có gì sao?

Cơ Tử không khỏi hỏi.

Kỵ Sĩ đỏ mặt nói:

- Không có, chỉ là ta có chút tò mò thôi.

- Tò mò cái gì?

Lan Đế khẽ nhướng mày.

Kỵ Sĩ do dự một chút, cuối cùng vẫn là nói:

- Nghe nói người của vương quốc Huyền Vũ các ngươi đi đến thành Phỉ Lợi Phổ, sau đó quốc vương bên kia chết, thậm chí còn thay đổi một vị Nữ Vương.

- A, tin tức đã truyền ra ngoài rồi sao?

Đôi mắt màu quýt của Hổ Tây mở to.

Các cô chỉ biết được tin tức này từ tiểu hầu gái khi liên lạc với khu Trung Ương để hội báo tình huống, thì ra sau khi các cô rời đi thành Phỉ Lợi Phổ thì Tân Tây, Mễ Á và Mục Lương liền có mặt tại đó.

- Ừm, chắc có rất nhiều người biết chuyện này.

Trong lòng Kỵ Sĩ rùng mình, dựa vào biểu cảm trên gương mặt của ba cô gái, tin tức này có hơn tám, chín phần là thật.

Hắn không khỏi lo lắng quốc vương nhà mình sẽ tiếp nối bước đi của quốc vương Thái Niết Nhĩ hay không.

Hổ Tây như suy nghĩ gì đó, nói:

- Hóa ra mọi người đều biết, thảo nào khi chúng ta đi thu tiền trợ cấp thương vong lại thuận lợi hơn trước rất nhiều.

- Thì ra là như vậy, bảo sao ta cảm thấy người từ chối càng ngày càng ít.

Lan Đế gật đầu đồng tình.

Kỵ Sĩ nhìn ba cô gái, càng thêm lễ kính đối với các cô, lo lắng chọc giận ba người sẽ khiến Vương Cung bị san bằng.

- Cộp cộp cộp ~~~

Không bao lâu, Kỵ Sĩ rời đi trước đó lại trở về, sắc mặt cung kính hơn rất nhiều so với trước khi rời đi.

- Ba vị, bệ hạ của chúng ta cho mời, xin hãy đi theo ta.

Kỵ Sĩ cung kính nói.

- Được, dẫn đường đi.

Lan Đế chắp tay sau lưng nói.

- Vâng.

Trên mặt Kỵ Sĩ nặn ra một nụ cười cứng đờ, đi trước dẫn đường.

Ba cô gái đi vào vương cung, hai bên con đường lát đá có rất nhiều cây xanh, mặt đất sạch sẽ rất nhiều so với bên ngoài, ít nhất là trên mặt đất không có rác rưởi.

Không lâu sau đó, ba cô gái đi theo Kỵ Sĩ tới chủ điện Vương Cung, quốc vương Á Luân ngồi ngay ngắn ở trên chủ vị.

Trừ quốc vương thì còn có công tước, bá tước, hầu tước, Kỵ Sĩ Trưởng, lúc này biểu cảm trên mặt bọn hắn giống như gặp phải đại địch, nhìn chăm chú vào ba người Lan Đế đang đi vào.

- Bệ hạ, ba vị sứ giả của vương quốc Huyền Vũ đã đến.

Kỵ Sĩ dẫn đường cung kính nói.

- Ừm, đi xuống đi.

Á Luân ngồi tại chủ vị bình tĩnh lên tiếng.

Quốc vương mặc áo bào màu đỏ sẫm rộng thùng thình, lão có mái tóc dài hoa râm, nếp nhăn chồng chất trên mặt, cho người ta một loại cảm giác tuổi xế chiều.

- Vâng.

Kỵ Sĩ dẫn đường hành Kỵ Sĩ lễ rồi xoay người rời đi Chủ Điện.

Công tước nhìn Kỵ Sĩ rời đi, bóng lưng của đối phương có cảm giác như là chạy nạn.

Ba người Hổ Tây hơi khom lưng hành lễ, nói với giọng điệu không phách lối không siểm nịnh:

- Bọn ta vâng theo mệnh lệnh của Huyền Vũ bệ hạ đến đây bái phỏng bệ hạ.

- Miễn lễ, ngồi đi.

Quốc vương Á Luân giơ tay lên ra hiệu, lập tức có hầu gái đi lên trước đặt ba chiếc ghế dựa mềm sau lưng các nàng.

Hổ Tây chớp mắt, có thể cảm nhận được thiện ý từ đối phương.

Ba cô gái ngồi xuống, không có vội vàng lên tiếng.

Công tước trầm giọng hỏi:

- Cho hỏi ba vị xưng hô như thế nào, có chuyện gì mà tới đây?

Người bên cạnh dùng cùi chỏ khẽ thọc công tước một cái, thấp giọng trách cứ:

- Công tước, ngươi nhẹ giọng một chút đi.

- ....

Khoé mắt của công tước giật một cái, giọng của hắn còn chưa đủ nhẹ sao?

Nhóm Hổ Tây không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, sau khi giới thiệu xong thì mới bắt đầu nói chính sự.

- Đây là văn kiện Huyền Vũ bệ hạ đưa cho ngài.

Hổ Tây lấy ra văn kiện đã chuẩn bị tốt, đưa cho hầu gái đem đến trước mặt Á Luân.

Á Luân tiếp nhận văn kiện trong tay hầu gái, sau khi lật ra thì đọc từ trên xuống dưới, chẳng mấy chốc da mặt co rúm lại, hít sâu mấy cái mới kiềm chế lại lửa giận trong lòng.

Các quý tộc đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng trong văn kiện viết cái gì lại khiến quốc vương tức giận như vậy, nhưng ngài ấy vẫn còn đè xuống lửa giận không nổi bão.

Miệng của Á Luân co giật, ngước mắt nhìn ba người Hổ Tây, trầm giọng hỏi:

- Đây là ý của bệ hạ các ngươi sao?

- Đây cũng là ý của tất cả vương quốc tham chiến.

Hổ Tây bình tĩnh lên tiếng, hai tay đã đặt lên trên tay của Lan Đế và Cơ Tử.

Phương án đòi tiền trợ cấp thương vong này là do Mục Lương nói, các vương quốc còn lại chỉ noi theo mà thôi, không ai muốn bị thua thiệt.

Á Luân im lặng trầm tư, nếu lão không đáp ứng chi trả khoản tiền trợ cấp thương vong này thì rất có thể kết cục sẽ giống như vương quốc Thái Niết Nhĩ, bỏ mạng rồi đổi người khác lên làm quốc vương.

Trong khoảng thời gian này lão đã thu được rất nhiều tình báo, phàm là vương quốc mà sứ giả của vương quốc Huyền Vũ đi qua, ít nhiều gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

- Bệ hạ cần thời gian suy nghĩ sao?

Hổ Tây lên tiếng hỏi, đôi mắt màu quýt của chớp vài cái.

Trong lòng cô có chút khẩn trương, đã chuẩn bị tốt đối phương sẽ trở mặt, đến lúc đó lập tức thi triển năng lực thức tỉnh mang Lan Đế và Cơ Tử rời đi.

……….

Á Luân rơi vào trầm tư, khoản tiền trợ cấp thương vong của vương quốc Huyền Vũ đúng là không ít, nhưng không phải là lão không lấy ra được, chỉ là phải vận dụng một chút nội tình.

Nếu như không chịu trả tiền trợ cấp thương vong, vậy vương quốc phải đổi chủ, lão đừng mong ngồi lên quốc vương này thêm lần nào nữa.

Hổ Tây hơi nhíu mày, nhìn không ra Á Luân đang muốn làm gì.

- Có thể.

Á Luân ngước mắt nói.

- A?

Hổ Tây ngạc nhiên a một tiếng, không ngờ đối phương lại đáp ứng sảng khoái như vậy.

Á Luân bình tĩnh nói:

- Chúng ta cần một khoảng thời gian để chuẩn bị khoản tiền trợ cấp thương vong này, ba vị có thể đi Thiên Điện nghỉ tạm một chút.

- Ồ ồ, vậy ngươi cần bao nhiêu thời gian để chuẩn bị?

Hổ Tây phục hồi tinh thần lại, thần sắc trên mặt có chút cổ quái.

- Một giờ.

Á Luân chậm rãi đáp.

- Vậy được rồi.

Hổ Tây gật đầu.

Á Luân giơ tay lên ra hiệu cho hầu gái:

- Mang ba vị sứ giả đi nghỉ ngơi.

- Mời ba vị đi theo ta.

Hầu gái cung kính lên tiếng, giơ tay ra hiệu ba cô gái đi về phía Thiên Điện.

- Cộp cộp cộp ~~~

Ba người Hổ Tây đi đến Thiên Điện, lần thăm hỏi này thuận lợi vô cùng đến có chút không chân thực.

Lan Đế quay đầu thấp giọng nói:

- Ta luôn cảm thấy có chút không chân thực, không biết là bọn hắn có âm mưu gì hay không?

- Ừm, chuyện này quá thuận lợi!

Hổ Tây gật đầu nhận đồng.

Ánh mắt của cô loé lên, thấp giọng nói:

- Mà cho dù bọn hắn có âm mưu thì chúng ta cũng không cần sợ hãi, có ta ở đây rồi, đảm bảo mang các ngươi rời đi an toàn.

- Cũng đúng.

Lan Đế nghe vậy trong lòng bớt chút lo lắng.

Bình Luận (0)
Comment