Ba người đi vào trong Thiên Điện, hầu gái nhanh chóng bưng trà và trái cây tới.
Trong chủ điện, Á Luân vẫy tay gọi Đại vương tử, trầm giọng phân phó:
- Cho con một giờ, đi chuẩn bị tinh thạch ma thú tương đương với một tỷ đồng Huyền Vũ.
Đôi mắt của Đại vương tử trợn to, kinh ngạc nói:
- Phụ vương, tinh thạch ma thú tương đương với một tỷ đồng Huyền Vũ là số lượng không ít, ngài thật sự muốn đưa cho vương quốc Huyền Vũ sao?
- Ừm.
Á Luân lười giải thích, đưa văn kiện cho con trai tự đọc.
Đại Vương Tử nhận lấy và đọc kỹ, sắc mặt hắn lập tức trở nên rất khó coi, nhịn nhiều lần mới không có xé bỏ văn kiện.
Hắn nhìn về phía cha, không khỏi hỏi:
- Cha đã đồng ý rồi sao?
Á Luân nói với giọng điệu bình tĩnh:
- Nếu con có biện pháp giải quyết tốt hơn thì ta nhường vương vị này cho con ngồi.
- Không dám.
Đại vương tử vội vàng cúi đầu.
Hắn rất muốn làm quốc vương, nhưng với thực lực của bản thân hiện giờ, ngồi lên vương vị chính là tìm đi chết, sớm muộn gì thì vương vị cũng là của hắn, hà tất gì phải vội vàng.
Á Luân trầm giọng nói:
- Kết cục của vương quốc Thái Niết Nhĩ chắc con đã biết rồi, vương quốc Huyền Vũ này, chúng ta không nên đắc tội.
- Vâng, con hiểu rõ ạ.
Cơ thể của đại vương tử run lên, lúc này mới liên hệ tới biến cố của vương quốc Thái Niết Nhĩ và chuyện này lại với nhau, sau lưng lập tức toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
- Ừm, đi chuẩn bị đi.
Á Luân im lặng gật đầu một cái.
Đại Vương Tử là người nối nghiệp mà lão xem trọng, chỉ là thực lực hơi yếu, tính cách cũng quá táo bạo, cần mài giũa thêm một chút mới được.
- Vâng.
Đại Vương Tử cung kính đáp một tiếng, xoay người rời đi với sắc mặt nghiêm túc.
Các quý tộc khác đưa mắt nhìn nhau, mơ hồ đoán được chuyện gì cho nên không ai lên tiếng hỏi.
Á Luân có quyền phát biểu tuyệt đối ở vương quốc Chận Vũ, quyết định của hắn từ trước đến nay không dung quý tộc khác xen vào.
Quốc vương nói một thì không có người dám nói hai, may mà lão chính là một vị vua sáng suốt, làm rất nhiều quyết định đều không phạm phải sai lầm.
- Các ngươi cũng đọc đi.
Á Luân khẽ gõ văn kiện trên bàn.
Hầu gái hiểu ý, tiến lên đưa văn kiện tới trước mặt công tước.
Chân mày của công tước khóa chặt, đọc văn kiện từ đầu tới đuôi, hít một hơi thật sâu rồi đưa văn kiện cho bá tước đứng bên cạnh.
Mấy vị quý tộc xem văn kiện, sắc mặt đều không tốt, lúc này đã hiểu rõ vì sao quốc vương tức giận nhưng lại phải đè nén lửa giận trong lòng.
- Việc ở vương quốc Thái Niết Nhĩ chắc các ngươi đã nghe nói qua, nó có liên quan tới vương quốc Huyền Vũ.
Á Luân chậm rãi mở miệng, ngước mắt nhìn quét chúng quý tộc, hỏi:
- Các ngươi có dị nghị gì về quyết định của ta không?
- Không có, bệ hạ thánh minh.
Chúng quý tộc đồng thanh đáp lại.
Có người oán thầm, Đại Vương Tử đã đi chuẩn bị tinh thạch ma thú, bây giờ bọn hắn ý kiến thì còn có thể làm gì chứ, nói ra chỉ biết đắc tội quốc vương mà thôi, còn không bằng đi theo đám đông.
- Ừm.
Á Luân hài lòng gật đầu.
- Cộp cộp cộp ~~~
Tiếng bước chân vội vã vang lên, Kỵ Sĩ truyền lời đi nhanh vào Chủ Điện.
- Bệ hạ, tới, lại tới rồi!
Kỵ Sĩ lắp bắp nói.
- Cái gì tới?
Á Luân hỏi với sắc mặt không vui.
- Ta tới.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, Mễ Á, Tân Tây và Tiểu Hương lần lượt cất bước đi vào Chủ Điện.
Giọng nói của Kỵ Sĩ khẽ run lên:
- Là người do vương quốc Huyền Vũ phái đến.
Sau khi ba người Mễ Á đi đến thành Phong Diễn, bọn hắn không nghỉ ngơi mà đi thẳng đến vương cung, các cô muốn mau chóng thu đủ tiền trợ cấp thương vong rồi lại trở về nghỉ ngơi sau.
Á Luân cau mày lại, nhìn ba người Tân Tây, trầm giọng hỏi:
- Các ngươi cũng là người của vương quốc Huyền Vũ à?
Mễ Á nghe hiểu ý tứ trong lời của đối phương, nhướng mày hỏi:
- Nhóm của Hổ Tây đã tới đây rồi à?
- Đúng vậy.
Á Luân trầm giọng nói.
- Vậy chúng ta....?
Mễ Á còn muốn nói điều gì thì lại bị Tân Tây cắt đứt, bà trầm giọng nói:
- Đừng lãng phí thời gian đấu võ mồm nữa, chỉ cần đánh bại lão thì bọn hắn sẽ phải nhả ra tiền trợ cấp thương vong thôi.
Sau khi thu đủ tiền trợ cấp thương vong, bà còn phải đi xử lý chuyện của viện nghiên cứu Trường Sinh, không có thời gian lãng phí ở chỗ này.
Con ngươi của Á Luân co rút lại, vừa định mở miệng giải thích thì uy áp kinh khủng lập tức đổ ập tới.
Khí tức của Thánh Giai bao trùm toàn bộ Chủ Điện, không gian cũng bắt đầu vặn vẹo, chúng cường giả chợt biến sắc, trong lòng dâng lên sự sợ hãi tột độ.
Mễ Á giơ tay lên nâng trán, cô chỉ là không cho lão bà uống thêm một hớp rượu mà thôi, không ngờ lại khiến bà ấy có oán khí lớn như vậy, cô tức giận nói:
- Tân Tây nãi nãi, mau thu khí thế của ngươi lại đi, tối nay ngươi uống thêm một hớp rượu, ta sẽ không nói với Mục Lương.
- Thật sao?
Tân Tây liếc cô gái tai mèo.
- Ừm.
Mễ Á gật đầu thật mạnh.
- Được.
Tân Tây hài lòng gật đầu, thu hồi khí thế toả ra.
- Hộc hộc ~~~
Á Luân cảm giác trên người nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hô hấp trở nên trôi chảy, sau lưng đã thấm ướt mồ hôi.
Các quý tộc cũng thở phào một hơi, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía ba người Tân Tây, sự khiếp sợ trong mắt vẫn còn chưa tiêu tan.
Đồng thời trong lòng của bọn hắn cũng vô cùng may mắn trước đó quốc vương đáp ứng chi trả tiền trợ cấp thương vong, nếu không nếu bị đánh thật, e là cả vương cung sẽ bị hủy diệt.
Á Luân cũng cảm thấy vô cùng may mắn, đồng thời có cảm giác vô lực sâu đậm, vương quốc Huyền Vũ quá lớn mạnh, tại sao chỉ là một tên sứ giả mà đã là cường giả Thánh giai rồi.
- Xin lỗi, tính khí của bà ấy có chút táo bạo.
Mễ Á nhìn về phía Á Luân, lên tiếng xin lỗi.
Da mặt của Á Luân run một cái, nói với giọng khàn khàn:
- Các ngươi đến đây có gì không?
- Nói vậy bệ hạ đã biết chuyện về tiền trợ cấp thương vong rồi.
Mễ Á đi thẳng vào chủ đề.
Khoé mắt của Á Luân nhảy lên, trầm giọng nói:
- Ừm, ta đã để người đi chuẩn bị tinh thạch ma thú, ba vị không cần gấp, có thể đến Thiên Điện gặp người của các ngươi rồi cùng nhau nghỉ ngơi.
Đôi mắt màu đỏ hồng của Mễ Á chớp chớp.
- Bọn hắn còn chưa rời đi sao?
- A, đại nhân Tân Tây, đội trưởng Mễ Á, sao các ngươi lại tới đây thế?
Giọng nói kinh ngạc vang lên, ba người Hổ Tây vội vã đi vào Chủ Điện, các cô cảm nhận được uy áp của Tân Tây cho nên mới chạy đến xem.