Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 452 - Chương 3098 - Đại Vương Tử Lớn Mật

Chương 3098 - Đại Vương Tử Lớn Mật
Chương 3098 - Đại Vương Tử Lớn Mật

Đôi mắt của Tân Tây trừng lớn, kinh ngạc nói:

- Các ngươi còn ở nơi này à?

Hổ Tây giải thích:

- Đúng vậy, chúng ta vừa tới không bao lâu, vừa rồi nghỉ ngơi ở Thiên Điện, chờ bọn hắn đi chuẩn bị tiền trợ cấp thương vong.

- Ách….!

Khóe miệng của Tân Tây giật giật, cho nên mới vừa rồi cô quá nóng lòng, suýt nữa đã tạo thành mâu thuẫn không cần thiết.

Mễ Á liếc xéo lão bà, ánh mắt cô mang theo tia khiển trách khiến Tân Tây chậm rãi quay đầu sang chỗ khác, giả vờ như không thấy.

- Thật ra các ngươi không cần phải tới.

Lan Đế thanh thúy nói.

Hổ Tây gật đầu nói:

- Đúng rồi, bọn hắn đáp ứng rất vui vẻ, không có phiền phức khác.

Tân Tây nói với vẻ mặt không thay đổi:

- Ta lo lắng các ngươi sẽ xử lý không tốt, cho nên mới tới xem một chút, thuận tiện điều tra một chuyện khác.

Hổ Tây hiểu ý, thấp giọng hỏi:

- Có phải quan hệ với viện nghiên cứu Trường Sinh không?

Mễ Á thấp giọng lên tiếng:

- Ừm, căn cứ theo tin tức đáng tin, ở thành Phong Diễn có người của Bất Hủ Chúng.

- Được rồi, mọi người đừng thảo luận chuyện này ở đây chứ.

Tân Tây liếc nhìn các cô gái.

Bà và Mễ Á thu được tình báo từ người chỉ điểm rằng cứ điểm của Bất Hủ Chúng ở thành Phong Diễn, còn về phần cứ điểm ở nơi nào thì hiện tại không biết.

- Ừm, chờ làm xong chuyện nơi đây rồi lại ra ngoài nói.

Lan Đế gật đầu đáp.

- Vâng.

Hổ Tây lên tiếng.

Lan Đế nghĩ tới điều gì đó, hỏi:

- Các ngươi đã thu đủ tiền trợ cấp thương vong ở các vương quốc còn lại rồi à?

Mễ Á lạnh nhạt nói:

- Ừm, những vương quốc mà các ngươi chưa lấy được tiền trợ cấp thương vong thì chúng ta đã thu rồi.

- Là thu gấp đôi sao?

Đôi mắt màu nâu của Lan Đế sáng ngời.

Tai mèo của Mễ Á run lên, nhàn nhạt trả lời:

- Đương nhiên rồi, bệ hạ đã ra quy định, ta không dám thu thiếu.

- Vậy là tốt rồi.

Khoé môi của Lan Đế khẽ nhếch.

Trên vương vị, tay của Á Luân khẽ run một cái, lúc này mới biết việc thu tiền trợ cấp thương vong gấp đôi là thật, đồng thời trong lòng càng thêm vui mừng về quyết định của mình.

- Khụ khụ ~~~

Công tước không nhịn được ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở, thật sự là bọn họ tán gẫu với nhau như ở chỗ không người, hoàn toàn làm lơ một đám vương thất quý tộc khiến bọn hắn thật sự rất xấu hổ.

Á Luân giơ tay lên nâng trán, không nhịn được có chút đau đầu, đánh thì đánh không lại, trên mặt lại không thể lộ ra sự tức giận.

Tân Tây ngước mắt nhìn về phía nam nhân đang ngồi trên vương vị, ánh mắt bà bình tĩnh không lay động.

Công tước làm cho giọng nói của mình ôn hoà hết mức có thể:

- Mấy vị có thể đi Thiên Điện nghỉ ngơi một lúc, số lượng tinh thạch ma thú khá lớn, cần thời gian để chuẩn bị.

- Không cần đâu, chúng ta ở chỗ này chờ là được rồi.

Tân Tây nhàn nhạt lên tiếng.

- Ừm, chúng ta không gấp.

Mễ Á bình tĩnh nói.

- Vậy được rồi.

Miệng của Á Luân hơi co giật, các ngươi không vội, nhưng lão vội nha, giống như nhìn thấy ôn thần.

Lão quay đầu liếc nhìn hầu gái rồi chớp mắt vài cái.

Hầu gái khẽ gật đầu, xoay người rời đi Thiên Điện, chạy bước nhỏ đi tìm Đại Vương Tử, thúc giục hắn chuẩn bị tinh thạch ma thú nhanh lên một chút, mau chóng tiễn mấy vị ôn thần vương quốc Huyền Vũ này rời khỏi đây.

Trong mắt của Á Luân lộ ra biểu cảm vui mừng, dự định gia tăng đãi ngộ cho hầu gái thiếp thân, ít nhất thì nhãn lực của cô ta tốt hơn Đại vương tử.

Thời gian trôi qua, đám người Hổ Tây không có nói chuyện phiếm, điều này làm cho bầu không khí ở Chủ Điện rơi vào xấu hổ lần nữa.

Mấy vị quý tộc muốn nói chuyện làm cho bầu không khí sinh động hơn, nhưng mà bọn hắn còn chưa kịp mở miệng thì bên ngoài Chủ Điện truyền đến tiếng bước chân dày đặc.

- Cộp cộp cộp ~~~

Đại Vương Tử mang theo một đội Kỵ Sĩ đi vào Chủ Điện, trên tay mỗi người đều mang từng cái rương gỗ.

Đôi mắt của đám người Hổ Tây sáng lên, tiền trợ cấp thương vong tới rồi.

- Tiền trợ cấp thương vong đã được đưa tới.

Đại vương tử cung kính nói.

Á Luân nhìn về phía đám người Tân Tây, nói:

- Ừm, các vị kiểm tra đối chiếu số lượng đi.

- Để ta.

Mễ Á đi lên trước, bắt đầu kiểm tra số lượng tinh thạch ma thú trong rương.

Sau mười phút, sau khi xác định số lượng tinh thạch ma thú chuẩn xác, cô gái tai mèo mới thu rương gỗ chứa tinh thạch ma thú vào bên trong ma cụ không gian.

Các cô gái trao đổi ánh mắt một chút, sau khi xác định không có chuyện gì khác thì chuẩn bị rời đi.

Hổ Tây nhìn về phía Á Luân, thi lễ một cái, không phách lối không siểm nịnh nói:

- Bệ hạ, chúng ta đã thu được tiền trợ cấp thương vong, vậy nên chúng ta xin cáo từ trước.

Miệng của Á Luân co giật, vừa định nói vài câu khách sáo kêu bọn họ ở lại dùng bữa, nhưng nghĩ lại lỡ như đối phương thuận miệng đáp ứng, rất có thể sẽ sinh ra chuyện khác, vì vậy lập tức từ bỏ ý niệm này. Lão nghĩ tới đây, nói với sắc mặt bình tĩnh:

- Được, tiễn khách.

Đại vương tử tiến lên trước, tự mình đưa đám người Tân Tây đến bên ngoài vương cung.

- Không cần đưa tiễn, ngươi trở về đi, có cơ hội lần sau chúng ta lại tới.

Hổ Tây xua tay nói.

- ... Vâng.

Đại vương tử đen mặt, thầm hi vọng sẽ không có lần sau.

Hắn đưa mắt nhìn đám người Tân Tây đi xa dần mới trở lại Chủ Điện với vẻ mặt âm trầm.

- Tiễn đi rồi à?

Á Luân trầm giọng hỏi.

Đại vương tử gật đầu cung kính đáp:

- Đúng vậy, xác định bọn họ đi xa thì ta mới trở về.

- Ừm, lần này con làm không tệ.

Á Luân chậm rãi gật đầu.

Đại Vương Tử suy nghĩ một chút, hỏi:

- Cha, có cần phái người nhìn chằm chằm bọn họ không?

- Thế nào, con có kế hoạch khác à?

Á Luân im lặng nhìn con trai.

Đại Vương Tử mấp máy môi, đúng là hắn không cam tâm phải bỏ ra một khoản tinh thạch ma thú lớn đến như vậy, vì vậy dự định sắp xếp thuộc hạ âm thầm theo dõi đám người vương quốc Huyền Vũ, sau đó chọn thời cơ đoạt lại tinh thạch ma thú, ngụy trang thành kẻ cướp qua đường.

Trong lòng hắn đã có kế hoạch cặn kẽ, chỉ chờ Á Luân gật đầu là hắn có thể bắt tay vào hành động, đồng thời có nắm chắc rằng người của vương quốc Huyền Vũ sẽ không tra được tới trên đầu Vương Thất.

- Cha, cha cảm thấy thế nào?

Hắn cúi đầu chờ lệnh.

Á Luân ngồi thẳng người, lạnh giọng chất vấn:

- Bà lão kia là cường giả Thánh giai, con muốn hại toàn bộ vương thất chôn cùng với con phải không?

- Cường giả Thánh giai!

Cơ thể của Đại Vương Tử run lên, mặt lập tức trắng bệch.

- Con có mấy cái mạng để chơi hả?

Á Luân gằn từng chữ.

- Cha, ta còn chưa có ra tay.

Đại Vương Tử càng nói càng cúi đầu xuống thấp.

Trong lòng hắn dâng lên sóng to gió lớn, không khỏi nghĩ lại mà sợ, suýt chút nữa thì mình đã gây nên đại họa.

Bình Luận (0)
Comment