Á Luân dựa lưng ra sau, lạnh lùng nói:
- Nếu như con ra tay, ta sẽ tự mình tiễn con đi vương quốc Huyền Vũ nhận tội.
- Vâng.
Đại Vương Tử lộ ra một nụ cười khổ.
Từ trước đến nay, hắn luôn biết cha là người có lý trí, vì sự an nguy của vương thất, hi sinh một vị Đại Vương Tử chẳng tính là gì cả.
Á Luân lạnh lùng nói:
- Con nên may mắn rằng đầu óc bản thân còn tỉnh táo, biết nói kế hoạch này với ta trước.
- Con sai rồi.
Đại vương tử cắn răng đáp.
Á Luân nhìn chăm chú vào Đại vương tử, sau đó quét mắt qua nhóm quý tộc vương thất, lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi sẽ không có suy nghĩ như vậy, đúng chứ?
- Không có, không dám.
Đám người công tước sốt ruột lên tiếng, rất sợ chọc giận quốc vương, đến lúc đó sẽ mang đến phiền toái lớn.
Á Luân đứng dậy, lên tiếng:
- Thu hồi tâm tư của các ngươi đi, ta cảnh cáo lần cuối, đừng nên trêu chọc vương quốc Huyền Vũ.
- Vâng.
Các quý tộc cúi đầu.
Á Luân nhìn về phía Đại Vương Tử, trầm giọng nói:
- Con đến phòng tạm giam ở hai tháng rồi lại trở ra.
- Vâng, cha.
Giọng nói của Đại Vương Tử run nhè nhẹ.
Phòng tạm giam là nơi mà công chúa và hoàng tử phạm phải sai lầm bị cấm túc, nói khó nghe một chút thì đó là ngục giam dành cho quý tộc.
……….
- Đông đông đông ~~~
Tiếng chuông du dương vang lên, một ngày mới bắt đầu ở vương quốc Huyền Vũ.
Trong cung điện tầng tám khu vực Trung Ương, Mục Lương và những người khác đang thưởng thức bữa sáng ở trong nhà ăn.
Mục Lương buông đôi đũa trong tay xuống, quay đầu hỏi:
- Thấm Lan, tin tức xây dựng Chủ Thành đã thả ra rồi chứ?
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã trả lời:
- Ừm, tin tức này đã được báo chí đăng khoáng bảy, tám ngày, chắc mỗi người trong Chủ Thành đều biết.
- Vậy là tốt rồi.
Mục Lương hài lòng gật đầu.
Ngày hôm nay, anh muốn xây dựng thêm Chủ Thành, cần dân chúng rời xa khu vực bên ngoài Chủ Thành, miễn cho người dân bị thương trong lúc xây dựng thêm.
Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng nói:
- Tuần Cảnh Vệ và binh sĩ trú đóng cũng đã được sắp xếp xong xuôi, bọn hắn sẽ phụ trách an toàn cho dân chúng trong lúc xây dựng thêm Chủ Thành.
- Bộ Đội Đặc Chủng U Linh cũng đã chuẩn bị xong.
Ly Nguyệt nói với giọng điệu nghiêm túc.
Bộ Đội Đặc Chủng U Linh sẽ giấu kín ở một nơi bí mật gần đó, giải quyết một ít tình huống đột phát.
- Được, đúng chín giờ khởi công.
Mục Lương liếc nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, bây giờ mới tám giờ sáng.
- Vâng.
Các cô gái đồng thanh đáp.
Việc mở rộng Chủ Thành là chuyện quan trọng, toàn bộ tầng quản lý đều phải tham dự vào, cam đoan bảo vệ an toàn cho dân chúng, đồng thời đề phòng người có quỷ trong lòng quấy rối.
- Ngao ô ~~~
Vưu Phi Nhi nhai ngấu nghiến miếng thịt trong miệng, trên mặt lộ ra biểu cảm thỏa mãn.
Mục Lương quay đầu cười hỏi:
- Ăn ngon không?
- Ăn ngon.
Vưu Phi Nhi gật đầu thật mạnh.
Bữa sáng hôm nay là thịt thăn được ướp với đằng tiêu, mùi vị rất phong phú, vào miệng hơi cay mang theo một ít tê dại, chỉ cần cắn một miếng là không thể tự kiềm chế mà cắn miếng thứ hai.
Đằng Tiêu là tên do Mục Lương đặt cho một loại lục thực dây leo mới được phát hiện, khi chín muồi sẽ mọc ra từng chuỗi trái nhỏ, đem đi phơi khô là có thể chế thành đồ gia vị, mùi vị tương tự với tiêu cay mà Mục Lương ăn ở kiếp trước.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Nhưng sáng sớm vẫn nên ít ăn món ăn có khẩu vị nặng.
- Vâng, chúng ta biết rồi ạ.
Ba Phù và những hầu gái khác ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Mục Lương nhìn về phía Vưu Phi Nhi, lại hỏi:
- Nghe nói dạo gần đây ngươi lại bắt đầu làm nghiên cứu?
Vưu Phi Nhi ngây thơ trả lời:
- Đúng vậy, trước đó ta đã hứa với ngươi phải nghiên cứu ra bí dược Nói Thật ít tác dụng phụ.
Khoé miệng của Mục Lương hơi co giật, nhớ rõ ràng là cô gái cột tóc hai chùm tò mò muốn moi ra bí mật từ trong miệng tiểu hầu gái, nhưng lại sợ làm thương tới các cô ấy, vì thế mới muốn nghiên cứu bí dược Nói Thật ít tác dụng phụ.
Hắn nhìn cô gái cột tóc hai chùm, cười nói:
- Vậy ngươi chú ý nghỉ ngơi đi, chuyện này không gấp.
- Ừ ừ, ta đã biết.
Vưu Phi Nhi gật đầu thật mạnh.
Mục Lương nhìn về phía những người khác, hỏi:
- Dạo gần đây có gặp phải chuyện gì không giải quyết được không?
- Không có nha.
Ngải Lỵ Na thanh thúy lên tiếng.
Mục Lương liếc nhìn cô gái tóc hồng, chợt nghĩ tới điều gì đó, không khỏi dặn dò:
- Ngươi đó, bớt tuyên truyền quan điểm tình yêu của bản thân đi.
- A, chẳng lẽ ta nói mấy thứ kia không đúng sao?
Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na trợn to, lộ ra nét mặt tại sao ngươi có thể nghi ngờ ta, ủy khuất nói:
- Nhưng ta là đại sư ái tình….
Mục Lương co giật khóe miệng, hỏi:
- Ngươi từng yêu đương rồi à?
- Không có nha.
Ngải Lỵ Na thành thật đáp.
Mục Lương buồn cười hỏi tiếp:
- Ngươi chưa từng yêu đương, sao có thể làm đại sư ái tình chứ?
- A, trở thành đại sư ái tình còn phải yêu đương sao?
Ngải Lỵ Na ngạc nhiên thốt lên, đôi mắt mở to nhìn những người khác.
Mục Lương nói trịnh trọng và nghiêm túc:
- Dạy ngươi một câu nói, gọi thực tiễn được chân lý.
Ngải Lỵ Na nhíu mày, tựa như đang buồn rầu suy tư.
Một lúc sau, có vẻ như cô đã nghĩ thông suốt chuyện nào đó, cô gái tóc hồng giơ nắm tay nện lên lòng bàn tay còn lại, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Ta nên yêu đương thì mới có thể viết sách mới.
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan hiện ra ý cười, ưu nhã hỏi:
- Vậy ngươi muốn tìm ai để yêu đương?
- Để ta suy nghĩ….
Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na chớp chớp, nhìn quanh nhà ăn một vòng, ngoại trừ Mục Lương thì những người còn lại đều là nữ.
Hồ Tiên liếc nhìn cô gái tóc hồng, quyến rũ nói:
- Không cần gấp như vậy, trước tiên phải biết lý thuyết đã.
- Ồ...
Ngải Lỵ Na bĩu môi đáp một tiếng, len lén liếc nhìn Mục Lương, trong lòng đã hạ một quyết định.
Cô dự định sẽ đi tìm chút sách vở dân gian nhìn xem, yêu đương là phải xem lý thuyết trước, sau đó sẽ tìm người để thực tiễn.
- Quyết định như vậy đi!
Đôi mắt màu hồng nhạt của Ngải Lỵ Na sáng ngời.
Mục Lương kinh ngạc hỏi:
- Quyết định cái gì?
- Không có gì, mau ăn sáng thôi.
Ánh mắt của Ngải Lỵ Na né tránh, vùi đầu ăn bữa sáng.
Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên híp lại, lỗ tai lông nhung run lên hai cái.
Mục Lương nhìn về phía đám người Ngôn Băng, hỏi:
- Các ngươi thì sao, dạo gần đây có gặp phải chuyện gì khó giải quyết hay không?
- Không có.
Ngôn Băng và những người khác lắc đầu.
- Ta cũng không có, hết thảy đều tốt.
Ny Cát Sa mềm nhẹ lên tiếng.
Mục Lương nghe vậy nhìn về phía hai người Tố Cẩm và Kim Phượng, hiện tại các cô cũng ở Thiên Điện, lúc rảnh rỗi sẽ cùng dùng cơm với mọi người.