Mục Lương bình thản nói:
- Ừm, việc này không gấp, cho bọn hắn một tháng, một tháng sau ta sẽ đi xem thành quả nghiệm thu.
- Một tháng à, như vậy có ít quá không?
Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày.
Muốn xây dựng địa điểm tham quan, trước tiên phải khảo sát thực địa, lại chế định phương án khả thi tương ứng, sau khi xác định không có vấn đề thì mới có thể bắt tay vào xây dựng, thời gian một tháng đúng là rất ít.
Mục Lương nhàn nhạt nói:
- Ta không yêu cầu bọn hắn chế tạo toàn bộ địa điểm tham quan trong vòng một tháng, nhưng phải có tiến triển thực chất, cho ta xem có khả thi hay không?!
- Được!
Nguyệt Thấm Lan đáp một tiếng, ghi lại lời nói của Mục Lương vào sổ tay, ngày mai thuật lại cho nhóm người quản lý, nghĩ tới điều gì đó, hỏi:
- Mục Lương, phòng ốc ở khu vực Đông Ngoại Thành có cần sắp xếp người đi trang trí không?
- Không cần lắp đặt thiết bị, để chủ nhà tự làm là được.
Mục Lương nhàn nhạt nói.
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan chớp chớp, kinh ngạc hỏi:
- A, không lắp đặt thiết bị thì bán như thế nào?
Mục Lương mỉm cười nói:
- Vẫn có thể bán, chúng ta chỉ bán nhà mà thôi, không phải là bán thiết bị lắp đặt, nếu bán vậy thì phải thu thêm tiền.
Làm như vậy mới có thể kéo theo những ngành nghề khác phát triển, sau này việc làm cũng sẽ tăng nhanh.
- Lắp đặt thiết bị đơn giản nhất cũng không làm à?
Nguyệt Thấm Lan ngạc nhiên hỏi.
Mục Lương gật đầu nói:
- Đương nhiên, chờ bọn hắn mua phòng, thích lắp đặt thiết bị như thế nào thì tự đi tìm kiếm là tốt rồi.
Nguyệt Thấm Lan như suy nghĩ gì đó, hỏi:
- Ngươi muốn kiếm thêm một khoản tiền lắp ráp đúng không?
- Có một chút, nhưng không hoàn toàn.
Khóe môi của Mục Lương cong lên, tiếp tục nói:
- Chúng ta có thể cung cấp một ít phương án sửa sang làm cho người mua nhà tự chọn, thích phong cách nào thì có thể cải tạo theo như vậy, sau đó lại căn cứ tiền nhân công, tài liệu gì đó để thu thêm phí.
- Phòng ở có thể tăng thêm tiền ổn định chiều sâu, tách riêng phần lắp đặt thiết bị cũng có thể sinh ra rất nhiều việc mới.
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan sáng lên, nói:
- Ta hiểu rồi, nếu muốn ở thoải mái thì phải bỏ tiền để dùng tài liệu tốt hơn!
Mục Lương ôn hòa nói:
- Đúng vậy, chúng ta có thể lắp đặt vài bộ phòng trước để làm nhà mẫu rồi giới thiệu cho người mua nhà tham quan, nếu thích thì bọn hắn sẽ bỏ ra nhiều đồng Huyền Vũ hơn cho việc lắp đặt và trang hoàng.
Đôi mắt của Nguyệt Thấm Lan lộ vẻ kinh ngạc, líu lưỡi nói:
- Mục Lương, ngươi thật sự sinh ra để trở thành thương nhân.
Mục Lương cười lắc đầu, cảm thán nói:
- Những điều này đều có ở cố hương của ta, ta chỉ tham khảo một chút mà thôi.
- Thì ra trên đời này vẫn còn rất nhiều người xấu.
Nguyệt Thấm Lan nói với giọng điệu vừa vui đùa vừa cảm thán.
- ..
Mục Lương co giật khóe miệng.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:
- Đúng rồi, ngươi đã vẽ xong tranh tuyên truyền cho khu Đông Ngoại Thành chưa?
Mục Lương lắc đầu nói:
- Chưa xong, hai ngày sau ta sẽ đưa ngươi, có thể phân phó người của Xưởng Trang Trí đi qua đó lắp đặt thiết bị cho mấy bộ phòng ở làm nhà mẫu.
- Được, để ta đi chuẩn bị.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.
Mục Lương hỏi:
- Hồ Tiên trở về chưa?
- Chưa đâu, còn phải thêm một lúc nữa.
Nguyệt Thấm Lan lắc đầu.
Sau khi vương quốc Huyền Vũ khôi phục lại việc buôn bán, đơn đặt hàng từ các vương quốc lớn ùn ùn kéo đến không ngớt.
Những đơn đặt hàng này có kim ngạch rất lớn, vì bảo đảm không xảy ra sau sót, Hồ Tiên và Tố Cẩm đều tự mình nhìn chằm chằm, cho nên mấy ngày nay các cô ấy đều rất bận rộn.
Các tòa Vệ Thành đều đã khôi phục sản xuất, nhà xưởng lớn vận chuyển ngày đêm, đưa thành phẩm đến Thành Buôn Bán Sơn Hải.
Đồng thời thì phi thuyền vận chuyển cũng đã khôi phục tuyến đường bay đến đại lục mới, không ít đơn đặt hàng đều dựa vào việc giao hàng tận nhà.
Bây giờ, thành Buôn Bán Sơn Hải có thể nói là nơi buôn bán lớn nhất ở trên thế giới này.
Trong khoảng thời gian này, đồng Huyền Vũ cũng phát triển rất nhanh, từng bước mở rộng ảnh hưởng, không ít cửa hàng ở những vương quốc khác cũng nguyện ý dùng đồng Huyền Vũ làm giao dịch.
Dưới cái nhìn của bọn hắn, có Ngân Hàng Huyền Vũ, đồng Huyền Vũ được đảm bảo, không sợ việc thu mà không xài được.
So sánh với tiền kim loại và tinh thạch ma thú nặng nề thì đồng Huyền Vũ dễ dàng mang theo hơn, giao dịch cũng thuận tiện hơn.
- Như vậy à, tất cả mọi người đều bận rộn.
Mục Lương cảm thán.
Mấy ngày hôm trước, hắn bận rộn ở khu Đông Ngoại Thành đến rất khuya mới trở về, không có lưu ý khi nào Hồ Tiên và Tố Cẩm trở về.
Nguyệt Thấm Lan tò mò hỏi:
- Ngươi tìm cô ấy làm gì thế?
Mục Lương ôn hòa trả lời:
- Khu Đông Thành cần mở một ít cửa hàng để hoàn thiện nguyên bộ tiện ích, như vậy mới hấp dẫn người khác đến mua phòng. Chỉ có làm cho Khu Đông Thành trở nên đầy đủ tiện ích thì mới có thể hấp dẫn người ở lại định cư.
- Một nơi đầy đủ tiện ích cần có mỹ thực, giao thông tiện lợi và hoàn cảnh ưu mỹ, những thứ này đều rất quan trọng. Trừ cái đó ra còn phải có chỗ ăn chơi như Rạp Chiếu Phim, Nhà Tắm Công Cộng, công viên, trung tâm mua sắm, quán karaoke, v.v… những chỗ này đều có ở vương quốc Huyền Vũ, chỉ cần xây dựng giống như vậy ở khu đông thành là ổn rồi.
- Ngoại trừ chỗ ăn chơi thì Bệnh Viện Đa Khoa, Tuần Cảnh Vệ, viện dưỡng lão, Trường Học, những chỗ này đều là bắt buộc phải có.
- Việc này Hồ Tiên hiểu rõ hơn ta, tối nay cô ấy trở về ngươi hỏi lại cô ấy.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.
- Ừm, việc này không vội.
Mục Lương ôn hòa gật đầu.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đứng lên, nói:
- Ngươi bận việc tiếp đi, hôm nay ta chạy qua lại rất nhiều nơi, bây giờ phải đi tắm thả lỏng một chút mới được.
- Ngươi vất vả rồi.
Mục Lương dịu dàng nói.
- Không vất vả cũng không mệt mỏi, là ta nguyện ý làm.
Nguyệt Thấm Lan khẽ hất hàm, lắc eo nhỏ rời đi thư phòng.
Mục Lương cười một tiếng, thử hỏi nữ nhân như vậy làm sao anh lại không thích cho được?
………
Thành Phong Diễn, vương quốc Chận Vũ.
Hổ Tây và Lan Đế đi vào trong tiệm ăn, Tân Tây và Mễ Á đưa mắt nhìn mấy ly mì ăn liền trên bàn.
Mễ Á nhìn về phía Hổ Tây, không khỏi cau mày hỏi:
- Mì ăn liền ở vương quốc Huyền Vũ ngươi còn ăn không đủ sao, làm gì tới nơi này mua mì ăn liền giá gấp hai chứ?
- Không phải vậy, đây là khẩu vị mới, trước đây ta chưa ăn được.
Hổ Tây nghiêm mặt trả lời.
- Đúng vậy, chỉ hơi đắt một chút thôi.
Lan Đế gật đầu đồng tình.
- ....
Mễ Á giơ tay nâng trán, chỉ cảm thấy hai nữ nhân trước mắt là coi tiền như rác.
- Ăn rất ngon ~~~
Đôi mắt của Tiểu Hương sáng ngời, chuyên tâm ăn mì ăn liền, ăn thế nào cũng không cảm thấy đủ.