Ly Nguyệt thanh thúy nói:
- Chị Thấm Lan, lâu rồi chị không có lái xe, còn nhớ rõ cách cầm lái không đấy?
- Đương nhiên, nó lại không khó.
Nguyệt Thấm Lan nói một cách tràn đầy tự tin.
Ly Nguyệt suy nghĩ một chút, trên xe có Mục Lương, coi như Nguyệt Thấm Lan quên cách lái xe thì cũng sẽ không có việc gì, cô nghĩ tới đây, gật đầu nói:
- Được rồi, vậy ngươi lái đi.
- Có chuyện gì vậy?
Giọng nói ôn hoà vang lên, Mục Lương bước ra cung điện.
Ly Nguyệt nói với giọng điệu mềm nhẹ:
- Chị Thấm Lan nói là hôm nay muốn lái xe.
Mục Lương cười nói:
- Sao hôm nay ngươi lại nổi hứng bất chợt thế?
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Lâu lắm không lái xe hơi, ta sợ quên cách cầm lái như thế nào, thừa dịp hôm nay làm quen lại một chút.
Mục Lương gật đầu nói:
- Ừm, sau này xe hơi sẽ ngày càng nhiều, tốt nhất là nên nhớ cách lái xe.
Việc sản xuất xe hơi đã được giản lược bớt, sản xuất hàng loạt là chuyện không sớm thì muộn, sau này các quý tộc ngoại lai ở khu đông thành đều có năng lực mua được xe hơi.
Hiện tại nhà xưởng đã bắt đầu nghiên cứu tinh giản kết cấu xe hơi, nhanh nhất trong vòng một năm là có thể đề cao sản lượng, nhưng giá cả chắc chắn sẽ không thấp, có thể sánh ngang với giá phòng ở khu đông thành.
- Lên đường đi.
Khoé môi của Nguyệt Thấm Lan hơi cong lên, ngồi vào chỗ của tài xế.
- Cọt kẹt ~~~
Mục Lương và Ly Nguyệt ngồi ở ghế sau, nhóm hộ vệ Trung Ương ngồi lên trên xe máy, vặn tay ga khởi động xe.
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan lóe sáng, cô im lặng một chút rồi nhấn xuống tinh thạch ma thú khởi động xe hơi.
- Ông ~~~
Xe hơi bị khởi động, bắt đầu lăn bánh về phía trước, tốc độ cũng từng bước nhanh hơn.
Nhóm hộ vệ Trung Ương thấy thế cũng gia tăng tốc độ, làm cho đội xe máy theo sát phía sau xe hơi.
- Tạm ổn, ta vẫn chưa quên cách lái xe.
Khoé môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên.
Ly Nguyệt thanh thúy nói:
- Chị Thấm Lan lái rất ổn.
- Ta làm gì vẫn luôn rất ổn.
Nguyệt Thấm Lan khoe khoang một câu.
Mục Lương dựa vào lưng ghế, khóe môi hơi nhếch lên, anh chỉ cần hưởng thụ là được.
Đoàn xe đi ra khu Trung Ương, lái về phía cửa thành phía đông, đi thẳng về phía Khu Thành Đông mới xây.
Khi đoàn xe lái vào Khu Thành Đông, trước mắt là từng toà nhà lầu, hai bên đường là cây xanh đẹp mắt.
Mục Lương suy nghĩ gì đó, nói:
- Thấm Lan, Cục Quản Lý cần có thêm một bộ môn chuyên quản lý và bảo dưỡng xanh hoá trong thành.
Xanh hoá trong thành là việc rất quan trọng, nó không chỉ phụ trách về mỹ quan mà còn hấp thu bụi bặm, cải thiện không khí và chất lượng nước.
Khi có lục thực chết trong thành thì cần bộ môn quản lý tới giải quyết, thay thế bằng cây xanh có sức sống hơn, chăm sóc và tưới tiêu cây xanh cũng là nhiệm vụ của bọn hắn.
- Ta biết rồi, khi nào trở về sẽ sắp xếp.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Ừm, ngươi có thể giao cho Tiểu Lan hoặc Kim Phượng phụ trách mục này.
- Được.
Nguyệt Thấm Lan đáp một tiếng, xe hơi dừng lại ở ven đường, đã đến quảng trường lớn nhất ở Khu Thành Đông.
- Ông ~~~
Đoàn xe dừng lại ở ven đường, Ly Nguyệt xuống xe trước để mở cửa cho Mục Lương.
Anh bước xuống xe, đã nghe được âm thanh xao xao đả đả truyền đến từ cửa hàng ở ven đường.
Anh nhìn thoáng qua, có hơn mười cửa hàng đang được lắp đặt thiết bị, bề ngoài đã được trang hoàng xong xuôi, hiện tại các công nhân chủ yếu lắp đặt thiết bị bên trong cửa hàng.
Ly Nguyệt nhìn lướt qua, nhẹ giọng đếm:
- Tiệm lẩu, Tiệm Đồ Uống Lạnh, tiệm kem, Tiệm mì chua cay.....
- Đây chỉ là một bộ phận thôi, mấy cửa hàng ở khu phố khác cũng đang được sửa chữa.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.
- Ừm.
Mục Lương lên tiếng, cất bước đi đến tiệm lẩu gần đó.
Đám người cất bước đuổi theo, chẳng mấy chốc đã khiến nhân viên đang làm việc trong cửa hàng chú ý tới.
- Bệ hạ.
Người quản lý khôi phục tinh thần, vội vàng cung kính hành lễ.
Cứ làm việc của ngươi đi, không cần để ý đến ta.
Mục Lương nhàn nhạt nói.
- Vâng.
Người quản lý cung kính gật đầu nhưng vẫn đi sau lưng Mục Lương, thuận tiện giải đáp vấn đề bất cứ lúc nào.
Tiệm lẩu có ba tầng, gần cửa sổ là từng hàng ghế dài, mỗi ghế cho phép bốn người ngồi cùng lúc, ở giữa là khu vực bàn lớn, có thể chứa sáu đến mười hai người cùng nhau ăn lẩu.
- Tiệm lẩu đủ lớn, bày trí cũng không tệ lắm.
Mục Lương hài lòng gật đầu.
Tiệm Lẩu được trang hoàng chủ yếu bằng vật liệu gỗ, gỗ được sơn thành màu đỏ sẫm, trên xà nhà treo từng chiếc đèn lồng đỏ, cho người ta một loại cảm giác nóng rực và nhiệt liệt.
Người quản lý cười theo, nỗi lo lắng trong lòng hạ xuống.
Mọi người dò xét tiệm lẩu một vòng, lại đi nhìn xem mấy cửa hàng lân cận, tiến độ công trình rất nhanh, sau năm ngày thì phần lớn cửa hàng đều có thể hoàn công.
Mục Lương nghĩ tới điều gì đó, quay đầu hỏi:
- Đúng rồi, hiện tại phòng ở đã bán được bao nhiêu rồi?
Nguyệt Thấm Lan lấy ra sổ tay, ưu nhã nói:
- Biệt thự đã bán đi sáu căn, nhà ở tầng một bán đi mười hai căn, phòng ở thông thường bán đi sáu mươi lăm căn.
- Biệt thự đã bán được sáu căn rồi à, không ngờ vẫn có người nhiều tiền như vậy.
Mục Lương hơi nhướng mày.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu đồng tình, thanh thúy nói:
- Số biệt thự còn lại đủ để bán trong nhiều năm.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên nói:
- Khó mà làm được, sau này còn có khu Thành Tây, khu Thành Nam, khu Thành Bắc, đến lúc đó sẽ có thêm nhiều biệt thự.
Nguyệt Thấm Lan nhún vai, bất đắc dĩ nói:
- Người có thể mua được biệt thự chỉ có quý tộc và một bộ phận phú thương, trừ khi bọn hắn đều tới vương quốc Huyền Vũ, như vậy còn có thể hấp dẫn bọn hắn mua nhà.
Khóe môi của Mục Lương cong lên nói:
- Cái này đơn giản thôi, chỉ cần tuyên truyền chuyện sinh hoạt ở gần Thánh Thụ thì có thể kéo dài tuổi thọ, ngươi xem thử những quý tộc và phú thương kia có nguyện ý đến mua phòng hay không?
Chỉ cần người bên ngoài có tiền tới định cư, đến lúc đó toàn bộ tư bản nguyên thủy của bọn hắn sẽ nhanh chóng phát triển việc buôn bán của vương quốc Huyền Vũ.
- Nhưng làm thế cũng sẽ khiến cho người có mưu đồ nhớ thương Thánh Thụ?!
Chân mày của Nguyệt Thấm Lan nhăn lại.
- Không sợ, có Linh Nhi ở đây, bọn hắn sẽ không chiếm được chỗ tốt.
Mục Lương nhàn nhạt nói.
Nguyệt Thấm Lan như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, ưu nhã nói:
- Ta biết rồi, chuyện này chỉ có thể truyền tai nhau trong giới quý tộc, ta sẽ nhờ nhóm của Bạch Sương hỗ trợ tuyên truyền.
- Ừm, ngươi sắp xếp là tốt rồi.
Mục Lương mỉm cười gật đầu, chỉ muốn mau chóng kiếm tinh thạch ma thú càng nhiều càng tốt.