- Chuyện này đúng là phải nói một tiếng với bệ hạ.
Mễ Á chậm rãi gật đầu.
- Vậy nói đi, chúng ta không nên ở đây lâu.
Tân Tây bình tĩnh nói.
Thành Phong Diễn không có viện nghiên cứu Trường Sinh, tiếp tục ở chỗ này không có ý nghĩa gì cả, còn về phần cứ điểm của Bất Hủ Chúng, bây giờ so sánh với viện nghiên cứu Trường Sinh thì nó không quá quan trọng.
Mễ Á lạnh nhạt nói:
- Trước khi rời đi, ngươi đi đến phủ Bá Tước, xác định xem bá tước Hữu Tư có phải người của Bất Hủ Chúng hay không?!
- Ngươi muốn ta giết hắn sao?
Tân Tây bình tĩnh hỏi.
- Đương nhiên, hắn đã tham dự vào nghiên cứu Hư Quỷ, cho nên không cần thiết tồn tại nữa.
Mễ Á nói với giọng điệu lạnh như băng.
Để phòng ngừa bá tước Hữu Tư mật báo, biện pháp tốt nhất chính là làm cho hắn ta hoàn toàn câm miệng, mà người chết thì sẽ không thể mật báo được.
Tân Tây khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Chuyện này đơn giản thôi, ta đi một chuyến là được, dù sao thì ta là một con cá muối.
- ...
Miệng của Mễ Á co giật, không biết nói cái gì cho phải, nhắc nhở:
- Đừng gây quá nhiều chú ý, giải quyết bá tước Hữu Tư là tốt rồi, tốt nhất là thần không biết quỷ không hay, đừng để cho những người khác phát hiện.
Mễ Á không muốn bởi vì giết hắn ta mà khiến hai nước phải đối đầu, như vậy sẽ gây thêm phiền toái cho Mục Lương.
Tân Tây bình tĩnh nói:
- Thần không biết quỷ không hay à, vậy ngươi đưa ta vào phủ Bá Tước đi, hoặc là để ta dùng khôi giáp U Linh.
- Ta đưa ngài đi.
Mễ Á trầm tư nói.
Dựa vào thực lực bây giờ của cô, lợi dụng năng lực của khôi giáp Ám Ảnh mang theo Tân Tây tiến vào phủ Bá Tước lặng yên không một tiếng động là chuyện không khó.
Tân Tây nói:
- Vậy hiện tại lên đường đi, giải quyết sớm một chút rồi rời đi.
Mễ Á nghe vậy gật đầu, nhìn về phía Tiểu Hương nói:
- Ngươi ở nơi này chờ chúng ta, ta sẽ trở lại nhanh thôi.
- Vâng.
Tiểu Hương ngoan ngoãn gật đầu.
Mễ Á đành phải đổi trở về khôi giáp Ám Ảnh, vươn tay nhìn về phía Tân Tây.
Lão bà đặt ba tong lên trên tay của cô gái tai mèo, bày ra dáng vẻ ta không muốn chạm vào tay ngươi.
- ...
Khoé mắt của Mễ Á co giật, đẩy ra ba tong, vươn tay bắt lấy cổ tay của lão bà.
- Ông ~~~
Khôi Giáp Ám Ảnh loé lên tia u quang, bóng tối bao trùm hai người, sau đó cả hai biến mất ngay tại chỗ.
Tiểu Hương chớp chớp mắt, tiếp tục trốn bên trong gian phòng, lo lắng đề phòng và lưu ý động tĩnh bên ngoài.
Bên trong phủ Bá Tước.
Bọn hạ nhân đang dập lửa, vất vả lắm mới diệt hết ngọn lửa, khói đặc cuồn cuộn biến mất, chỉ còn lại một mảnh hỗn độn.
Sắc mặt của bá tước Hữu Tư vô cùng âm trầm, trong lòng kỳ vọng Kỵ Sĩ bị phái đi ra ngoài có thể tìm được đám người Mễ Á, hắn ta muốn đích thân chém cô gái tai mèo thành trăm ngàn mảnh để giải mối hận trong lòng.
………
Khuôn mặt của bá tước Hữu Tư vô cùng âm trầm, nhìn toà nhà lầu bị sụp đổ nay chỉ còn lại tàn tích, hắn ước gì có thể lột da rút gân Mễ Á.
Hữu Tư đen mặt xoay người rời đi, chuẩn bị liên lạc cao tầng còn lại của Bất Hủ Chúng, khiến cho bọn hắn mau chóng di dời viện nghiên cứu Trường Sinh.
- Cọt kẹt ~~~
Hắn ta trở về thư phòng, mới vừa ngồi xuống thì liền nhận thấy được dị dạng.
Ngay sau đó, cái bóng dưới thân hắn ta nhúc nhích, một bàn tay lộ ra tóm lấy hắn ta.
- Ngươi còn dám tới!?
Sắc mặt của bá tước Hữu Tư lạnh như sương, hắn ta hừ lạnh một tiếng rồi nhấc chân đạp mạnh xuống đất.
- Ầm ầm ~~~
Bóng người màu đen tránh được công kích của bá tước Hữu Tư trong tích tắc.
Hắn ta tức giận rít gào:
- Còn muốn chạy trốn, nằm mơ đi!
- Ta thật sự không nghĩ tới chạy trốn.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Cái bóng dưới đất nhấp nhô như gợn nước, Mễ Á mang theo Tân Tây xuất hiện từ bên trong cái bóng.
Khoảnh khắc khi Hữu Tư bá tước nhìn thấy lão bà, khóe mắt của hắn ta không khỏi co giật liên tục, hình ảnh bị khí thế Thánh giai đè ngã rạp trên mặt đất tại vương cung vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
- Xem ra ngươi vẫn còn nhớ rõ ta.
Tân Tây lạnh nhạt mở miệng.
Sắc mặt của bá tước Hữu Tư nhanh chóng trắng bệch, sự sợ hãi xông lên đầu.
Giọng nói hắn ta trở nên hoảng loạn:
- Các ngươi muốn làm gì...?
- Ta nói rồi, ngươi phải chết.
Mễ Á gằn từng chữ.
Tân Tây lạnh lùng nói:
- Đừng nói nhảm với hắn ta nữa, giải quyết sớm một chút rồi rời khỏi đây thôi.
- Vậy ngài ra tay đi.
Mễ Á khoanh hai tay trước người, lùi lại hai bước tránh sang một bên.
Khóe miệng của bá tước Hữu Tư co giật, nói với giọng khàn khàn:
- Ta có rất nhiều tinh thạch ma thú, ta sẽ đưa tất cả cho các ngươi, việc này có thể kết thúc chứ?
- Ngươi có rất nhiều tinh thạch ma thú à?
Mễ Á nhướng mày hỏi.
Hữu Tư bá tước vội vàng nói:
- Đúng vậy, đổi thành 30 triệu đồng Huyền Vũ không thành vấn đề.
Mễ Á lạnh nhạt nói:
- 30 triệu đồng Huyền Vũ cơ à, vậy ngươi thật giàu có.
- Chỉ cần giết ngươi thì tinh thạch ma thú kia cũng sẽ là của chúng ta thôi.
Tân Tây lạnh nhạt nói.
- Đúng vậy.
Đôi mắt màu đỏ của Mễ Á hiện lên một tia trêu tức.
Hữu Tư bá tước trợn mắt nhìn, quát:
- Chẳng lẽ các ngươi muốn đối kháng với Bất Hủ Chúng chúng ta sao?
Mễ Á nhàn nhạt nói:
- Ngươi kêu lớn tiếng đến đâu cũng vô ích, nơi đây đã bị ta dùng linh khí triệt tiêu âm thanh rồi, người bên ngoài sẽ không nghe được giọng của ngươi.
- Cái gì?
Hữu Tư bá tước run rẩy, lúc này mới hiểu được tại sao lâu như vậy mà không có người qua đây, thì ra là giọng nói của hắn ta không thể truyền ra ngoài.
Tân Tây không muốn nhiều lời với người đàn ông này, cất bước đi tới trước, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hắn ta, bàn tay khẽ đánh về phía đầu của nam nhân.
Bá tước Hữu Tư muốn né tránh, nhưng mà dù sao thực lực của hắn ta chỉ là cấp 9, như thế nào lại là đối thủ của cường giả Thánh giai được chứ.
Tay của Tân Tây tựa như màn trời, cho dù bá tước Hữu Tư muốn tránh thì cũng không cách nào tránh khỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn tay của lão bà vỗ vào đầu của mình.
- Phốc ~~~
Ngay sau đó, đầu của hắn ta bị đập nát như dưa hấu, não hoa và huyết nhục phun tung toé khắp nơi.
Tân Tây vung tay lên, vứt ra toàn bộ vệt máu, thậm chí quần áo cũng không có chút dơ loạn, nhìn về hướng cô gái tai mèo, nói:
- Đi thôi, đi nhìn xem bảo khố của hắn ta.
- Vâng.
Mễ Á vui vẻ đáp ứng, các nàng đã được kế thừa thói quen "tốt đẹp" từ Mục Lương.
Cô gái tai mèo mang theo Tân Tây chui vào trong bóng tối, sau khi tìm kiếm vài nơi thì mới đến bảo khố của bá tước Tư Hữu.
Bên trong là bảo vật muôn màu rực rỡ làm cho Mễ Á cũng có chút giật mình.
- Đừng ngây người như vậy, mau thu dọn đi.
Tân Tây nhắc nhở.
- Ta biết rồi.
Mễ Á lấy lại tinh thần, lấy ra ma cụ không gian chứa đựng bắt đầu càn quét bảo khố, toàn bộ đồ đạc đều rơi vào bên trong ma cụ.